Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…
Chương 415: Liên Nhi thay đổi
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Liên Nhi lúc này với trước đây đã không còn giống nhau nữa rồi! Mặc dù nàng đều nhớ rõ, nhưng mà trong thời gian đó nhất định đã xảy ra một số chuyện, làm cho nàng ngoại trừ thời điểm ở trên thuyền ngẫu nhiên bởi vì kinh hoảng mà phát tác ra ngoài một chút, lúc bình thường, vẫn là giống với người bình thường. Hoặc là nói... Nàng so với ngày trước càng trầm tĩnh càng lạnh nhạt hơn chút! "Tần Như Thương!" Tế Ti Tây Dạ trầm giọng lặp lại một lần, sau một lúc lâu lại nói: "Thì ra ngươi tên là Tần Như Thương!" Chỉ một câu này, rồi không còn nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ chờ Như Thương dẫn bọn họ vào phòng. Lúc này Quỷ Đồng lại đột nhiên mở miệng, hài tử kéo kéo vạt áo Như Thương, rồi vươn ngón tay chỉ Liên Nhi, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tại sao tiểu cô nương này vẫn nhắm mắt lại? Thậm chí nàng không sợ không nhìn thấy đường đi sao!" Như Thương trong lòng căng thẳng, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Liên Nhi mặt đầy máu trong sa mạc. Vẫn không đợi nàng trả lời, nhưng Liên Nhi đã chủ động lên tiếng, dùng giọng nói thật bình tĩnh cũng thật hòa nhã trả lời hắn: "Mở ra cũng vô ích, bởi vì ta căn bản vốn không có con ngươi. Đôi mắt của ta ở trong sa mạc bị người xấu khoét đi, trên mặt chỉ lưu lại hai cái lổ máu trống rỗng." Nàng nói lời này rất tàn nhẫn, Như Thương cũng có chút không đành lòng nghe tiếp nữa. Nhưng mà Liên Nhi kể lại, thật giống như đang kể chính là một truyện cổ tích tốt đẹp, bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo ý cười. Cứ như thế trong nháy mắt, Như Thương đột nhiên cảm thấy nữ hài này có phải điên rồi hay không? Nàng biết có một loại người bị điên cũng không hẳn thật sự phát điên rống loạn gào khóc, mà là biểu hiện ra một loại cực kỳ bình tĩnh. Quỷ Đồng cũng theo lời nàng nói sợ run cả người, nhìn vào trong ánh mắt của Liên Nhi, tự nhiên tràn đầy đồng tình và thương tiếc. Như Thương than nhẹ v**t v* đầu của hắn, thầm nói đứa nhỏ ngốc, ngươi còn đi đồng tình người khác. Liên Nhi khổ hơn nữa, cũng không khổ bằng ngươi. Nàng bước lên một bước, nói với Tế Ti Tây Dạ: "Đi theo ta!" Rồi sau đó vén rèm vào phòng, Cô Độc Chứng đã ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị.
Liên Nhi lúc này với trước đây đã không còn giống nhau nữa rồi!
Mặc dù nàng đều nhớ rõ, nhưng mà trong thời gian đó nhất định đã xảy ra một số chuyện, làm cho nàng ngoại trừ thời điểm ở trên thuyền ngẫu nhiên bởi vì kinh hoảng mà phát tác ra ngoài một chút, lúc bình thường, vẫn là giống với người bình thường.
Hoặc là nói... Nàng so với ngày trước càng trầm tĩnh càng lạnh nhạt hơn chút!
"Tần Như Thương!" Tế Ti Tây Dạ trầm giọng lặp lại một lần, sau một lúc lâu lại nói: "Thì ra ngươi tên là Tần Như Thương!"
Chỉ một câu này, rồi không còn nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ chờ Như Thương dẫn bọn họ vào phòng.
Lúc này Quỷ Đồng lại đột nhiên mở miệng, hài tử kéo kéo vạt áo Như Thương, rồi vươn ngón tay chỉ Liên Nhi, nhỏ giọng nói:
"Tỷ tỷ, tại sao tiểu cô nương này vẫn nhắm mắt lại? Thậm chí nàng không sợ không nhìn thấy đường đi sao!"
Như Thương trong lòng căng thẳng, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Liên Nhi mặt đầy máu trong sa mạc.
Vẫn không đợi nàng trả lời, nhưng Liên Nhi đã chủ động lên tiếng, dùng giọng nói thật bình tĩnh cũng thật hòa nhã trả lời hắn:
"Mở ra cũng vô ích, bởi vì ta căn bản vốn không có con ngươi. Đôi mắt của ta ở trong sa mạc bị người xấu khoét đi, trên mặt chỉ lưu lại hai cái lổ máu trống rỗng."
Nàng nói lời này rất tàn nhẫn, Như Thương cũng có chút không đành lòng nghe tiếp nữa.
Nhưng mà Liên Nhi kể lại, thật giống như đang kể chính là một truyện cổ tích tốt đẹp, bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo ý cười.
Cứ như thế trong nháy mắt, Như Thương đột nhiên cảm thấy nữ hài này có phải điên rồi hay không?
Nàng biết có một loại người bị điên cũng không hẳn thật sự phát điên rống loạn gào khóc, mà là biểu hiện ra một loại cực kỳ bình tĩnh.
Quỷ Đồng cũng theo lời nàng nói sợ run cả người, nhìn vào trong ánh mắt của Liên Nhi, tự nhiên tràn đầy đồng tình và thương tiếc.
Như Thương than nhẹ v**t v* đầu của hắn, thầm nói đứa nhỏ ngốc, ngươi còn đi đồng tình người khác.
Liên Nhi khổ hơn nữa, cũng không khổ bằng ngươi.
Nàng bước lên một bước, nói với Tế Ti Tây Dạ:
"Đi theo ta!" Rồi sau đó vén rèm vào phòng, Cô Độc Chứng đã ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị.
Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công. Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ. Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được! Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh. Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật. Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Liên Nhi lúc này với trước đây đã không còn giống nhau nữa rồi! Mặc dù nàng đều nhớ rõ, nhưng mà trong thời gian đó nhất định đã xảy ra một số chuyện, làm cho nàng ngoại trừ thời điểm ở trên thuyền ngẫu nhiên bởi vì kinh hoảng mà phát tác ra ngoài một chút, lúc bình thường, vẫn là giống với người bình thường. Hoặc là nói... Nàng so với ngày trước càng trầm tĩnh càng lạnh nhạt hơn chút! "Tần Như Thương!" Tế Ti Tây Dạ trầm giọng lặp lại một lần, sau một lúc lâu lại nói: "Thì ra ngươi tên là Tần Như Thương!" Chỉ một câu này, rồi không còn nói thêm gì nữa, đứng tại chỗ chờ Như Thương dẫn bọn họ vào phòng. Lúc này Quỷ Đồng lại đột nhiên mở miệng, hài tử kéo kéo vạt áo Như Thương, rồi vươn ngón tay chỉ Liên Nhi, nhỏ giọng nói: "Tỷ tỷ, tại sao tiểu cô nương này vẫn nhắm mắt lại? Thậm chí nàng không sợ không nhìn thấy đường đi sao!" Như Thương trong lòng căng thẳng, từ trong đầu chợt lóe lên hình ảnh khi lần đầu tiên nhìn thấy Liên Nhi mặt đầy máu trong sa mạc. Vẫn không đợi nàng trả lời, nhưng Liên Nhi đã chủ động lên tiếng, dùng giọng nói thật bình tĩnh cũng thật hòa nhã trả lời hắn: "Mở ra cũng vô ích, bởi vì ta căn bản vốn không có con ngươi. Đôi mắt của ta ở trong sa mạc bị người xấu khoét đi, trên mặt chỉ lưu lại hai cái lổ máu trống rỗng." Nàng nói lời này rất tàn nhẫn, Như Thương cũng có chút không đành lòng nghe tiếp nữa. Nhưng mà Liên Nhi kể lại, thật giống như đang kể chính là một truyện cổ tích tốt đẹp, bình tĩnh như vậy, thậm chí còn mang theo ý cười. Cứ như thế trong nháy mắt, Như Thương đột nhiên cảm thấy nữ hài này có phải điên rồi hay không? Nàng biết có một loại người bị điên cũng không hẳn thật sự phát điên rống loạn gào khóc, mà là biểu hiện ra một loại cực kỳ bình tĩnh. Quỷ Đồng cũng theo lời nàng nói sợ run cả người, nhìn vào trong ánh mắt của Liên Nhi, tự nhiên tràn đầy đồng tình và thương tiếc. Như Thương than nhẹ v**t v* đầu của hắn, thầm nói đứa nhỏ ngốc, ngươi còn đi đồng tình người khác. Liên Nhi khổ hơn nữa, cũng không khổ bằng ngươi. Nàng bước lên một bước, nói với Tế Ti Tây Dạ: "Đi theo ta!" Rồi sau đó vén rèm vào phòng, Cô Độc Chứng đã ngồi nghiêm chỉnh ở chủ vị.