Tác giả:

Nói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không…

Chương 427: Ta muốn giang sơn để làm gì

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Bản thân còn nói nhiều lời chỉ trích người ta như vậy, còn không chỉ hoài nghi Cô Độc Chứng là trong lòng muốn ngồi lên ngôi vị thái tử. Thậm chí nàng còn vụng trộm nghĩ đến có nên dứt khoát phất tay rời đi hay không! Nhưng mà...... "Không để ý tới ngươi!" Nàng không ngồi thêm được nữa, bật nhảy thật cao từ trên ghế xuống, sau đó liền chạy như bay ra khỏi cửa phòng. Trong phòng chỉ còn lại Cô Độc Chứng một mình tự cười khổ, cười khổ là vì trong chớp mắt vừa rồi nhìn thấy được vẻ thẹn thùng của Như Thương, cũng là vì ở một góc độ nào đó nàng không tin tưởng và hoài nghi. "Ta muốn giang sơn để làm gì?" Hắn nỉ non tự nói, trong lòng dâng lên chua xót, rất lâu không gạt bỏ được. Nói đến Tần Như Thương đi ra khỏi cửa, vừa mới quẹo khúc quanh muốn trở về phòng của mình, lại không để ý, "Phanh" một cái đụng với một người đang đi hướng ngược lại. Nàng tâm tư hỗn loạn, há miệng liền ném ra một câu: "Người nào đó!" Đang vươn tay ra đỡ lấy nàng Vạn Sự Thông lúng túng dừng một chút, rồi sau đó nhỏ giọng nói: "Cô nương, thật xin lỗi." Lửa giận của Như Thương cũng vào lúc này dịu lại một chút, gặp phải là Vạn Sự Thông, bất đắc dĩ khoát khoát tay, ý bảo không có sao. Nhưng khi nhấc chân muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe Vạn Sự Thông đột nhiên hỏi: "Cô nương sao vậy?" Nàng "Hả" một tiếng quay đầu, hỏi ngược lại hắn: "Ta thế nào?" Vạn Sự Thông nhìn nhìn ở trên mặt nàng, há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. "Không có việc gì, cô nương đi nghỉ ngơi đi!" Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, không có trình tự, Như Thương cũng không có lòng dạ nào để ý, tự mình xoay người trở về phòng. Nhưng sau khi nàng đã đi xa Vạn Sự Thông thở dài ra một hơi, thầm nói: Đúng là không có việc gì! Nhưng là mặt của ngươi đỏ khác thường thôi. Vạn Sự Thôn bước đi thong thả đến chính viện, thì gặp Mai Mai đang lấm la lấm lét đi đến phòng của Cô Độc Chứng, muốn thò người bước vào, nhưng tay còn chưa có chạm đến khung cửa đã bị Quỷ Đồng đột nhiên chạy tới kéo trở về! Hắn không muốn cãi nhau với người này, tự chọn một chỗ thanh tỉnh ngồi xếp bằng, điều chỉnh lại tâm trạng bất ổn của mình nhiều ngày qua. 

Bản thân còn nói nhiều lời chỉ trích người ta như vậy, còn không chỉ hoài nghi Cô Độc Chứng là trong lòng muốn ngồi lên ngôi vị thái tử. 

Thậm chí nàng còn vụng trộm nghĩ đến có nên dứt khoát phất tay rời đi hay không! 

Nhưng mà...... 

"Không để ý tới ngươi!" Nàng không ngồi thêm được nữa, bật nhảy thật cao từ trên ghế xuống, sau đó liền chạy như bay ra khỏi cửa phòng. 

Trong phòng chỉ còn lại Cô Độc Chứng một mình tự cười khổ, cười khổ là vì trong chớp mắt vừa rồi nhìn thấy được vẻ thẹn thùng của Như Thương, cũng là vì ở một góc độ nào đó nàng không tin tưởng và hoài nghi. 

"Ta muốn giang sơn để làm gì?" Hắn nỉ non tự nói, trong lòng dâng lên chua xót, rất lâu không gạt bỏ được. 

Nói đến Tần Như Thương đi ra khỏi cửa, vừa mới quẹo khúc quanh muốn trở về phòng của mình, lại không để ý, "Phanh" một cái đụng với một người đang đi hướng ngược lại. 

Nàng tâm tư hỗn loạn, há miệng liền ném ra một câu: 

"Người nào đó!" 

Đang vươn tay ra đỡ lấy nàng Vạn Sự Thông lúng túng dừng một chút, rồi sau đó nhỏ giọng nói: 

"Cô nương, thật xin lỗi." 

Lửa giận của Như Thương cũng vào lúc này dịu lại một chút, gặp phải là Vạn Sự Thông, bất đắc dĩ khoát khoát tay, ý bảo không có sao. 

Nhưng khi nhấc chân muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe Vạn Sự Thông đột nhiên hỏi: 

"Cô nương sao vậy?" 

Nàng "Hả" một tiếng quay đầu, hỏi ngược lại hắn: 

"Ta thế nào?" 

Vạn Sự Thông nhìn nhìn ở trên mặt nàng, há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. 

"Không có việc gì, cô nương đi nghỉ ngơi đi!" 

Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, không có trình tự, Như Thương cũng không có lòng dạ nào để ý, tự mình xoay người trở về phòng. 

Nhưng sau khi nàng đã đi xa Vạn Sự Thông thở dài ra một hơi, thầm nói: Đúng là không có việc gì! Nhưng là mặt của ngươi đỏ khác thường thôi. 

Vạn Sự Thôn bước đi thong thả đến chính viện, thì gặp Mai Mai đang lấm la lấm lét đi đến phòng của Cô Độc Chứng, muốn thò người bước vào, nhưng tay còn chưa có chạm đến khung cửa đã bị Quỷ Đồng đột nhiên chạy tới kéo trở về! 

Hắn không muốn cãi nhau với người này, tự chọn một chỗ thanh tỉnh ngồi xếp bằng, điều chỉnh lại tâm trạng bất ổn của mình nhiều ngày qua. 

Hoàng Phi Lính Đặc Công: Phượng Mưu Thiên HạTác giả: Dương Giai NyTruyện Cổ Đại, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNói đến lính đặc chủng, đó là một quân đội quốc gia chuyên phụ trách phá vỡ tập kích của quân địch, chủ yếu là kinh tế chính trị, mục tiêu quân sự được thi hành riêng biệt, khác với nhiệm vụ của lính đặc công.  Bọn họ lên kế hoạch nhạy bén, nhân viên có năng lực cao, trang bị hoàn mỹ, huấn luyện nghiêm chỉnh, lực chiến đấu mạnh mẽ.  Quấy rối phá hư tập kích, ám sát bắt cóc, điều tra quân địch, lấy trộm thông tin, là trung tâm truyền tin, bảo vệ đặc biệt cùng với đặc công lật đổ phản kháng, đột kích bất ngờ và uy h**p… Không nhiệm vụ nào, không làm được!  Bất luận thi hành trong hoàn cảnh ác liệt nào, cho dù là ở khói thuốc súng tràn ngập cũng vượt qua, bộ phận lính đặc chủng cũng là nguyên nhân quan trọng quyết định thắng lợi của chiến tranh.  Tuy nhiên, có rất ít người biết ở nước Z, ngoài lính đặc công do bộ quốc phòng thống lĩnh sắp xếp cấp bậc, còn có thêm một tiểu bộ phận, là người bí mật trong bí mật.  Họ không muốn có người biết, thần bí như sương mù đêm khuya, như có như không… Bản thân còn nói nhiều lời chỉ trích người ta như vậy, còn không chỉ hoài nghi Cô Độc Chứng là trong lòng muốn ngồi lên ngôi vị thái tử. Thậm chí nàng còn vụng trộm nghĩ đến có nên dứt khoát phất tay rời đi hay không! Nhưng mà...... "Không để ý tới ngươi!" Nàng không ngồi thêm được nữa, bật nhảy thật cao từ trên ghế xuống, sau đó liền chạy như bay ra khỏi cửa phòng. Trong phòng chỉ còn lại Cô Độc Chứng một mình tự cười khổ, cười khổ là vì trong chớp mắt vừa rồi nhìn thấy được vẻ thẹn thùng của Như Thương, cũng là vì ở một góc độ nào đó nàng không tin tưởng và hoài nghi. "Ta muốn giang sơn để làm gì?" Hắn nỉ non tự nói, trong lòng dâng lên chua xót, rất lâu không gạt bỏ được. Nói đến Tần Như Thương đi ra khỏi cửa, vừa mới quẹo khúc quanh muốn trở về phòng của mình, lại không để ý, "Phanh" một cái đụng với một người đang đi hướng ngược lại. Nàng tâm tư hỗn loạn, há miệng liền ném ra một câu: "Người nào đó!" Đang vươn tay ra đỡ lấy nàng Vạn Sự Thông lúng túng dừng một chút, rồi sau đó nhỏ giọng nói: "Cô nương, thật xin lỗi." Lửa giận của Như Thương cũng vào lúc này dịu lại một chút, gặp phải là Vạn Sự Thông, bất đắc dĩ khoát khoát tay, ý bảo không có sao. Nhưng khi nhấc chân muốn tiếp tục đi về phía trước, lại nghe Vạn Sự Thông đột nhiên hỏi: "Cô nương sao vậy?" Nàng "Hả" một tiếng quay đầu, hỏi ngược lại hắn: "Ta thế nào?" Vạn Sự Thông nhìn nhìn ở trên mặt nàng, há hốc mồm muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. "Không có việc gì, cô nương đi nghỉ ngơi đi!" Hắn nói chuyện không đầu không đuôi, không có trình tự, Như Thương cũng không có lòng dạ nào để ý, tự mình xoay người trở về phòng. Nhưng sau khi nàng đã đi xa Vạn Sự Thông thở dài ra một hơi, thầm nói: Đúng là không có việc gì! Nhưng là mặt của ngươi đỏ khác thường thôi. Vạn Sự Thôn bước đi thong thả đến chính viện, thì gặp Mai Mai đang lấm la lấm lét đi đến phòng của Cô Độc Chứng, muốn thò người bước vào, nhưng tay còn chưa có chạm đến khung cửa đã bị Quỷ Đồng đột nhiên chạy tới kéo trở về! Hắn không muốn cãi nhau với người này, tự chọn một chỗ thanh tỉnh ngồi xếp bằng, điều chỉnh lại tâm trạng bất ổn của mình nhiều ngày qua. 

Chương 427: Ta muốn giang sơn để làm gì