Bóng trúc đung đưa, ánh mặt trời loang lỗ. Tiếng cầm kỳ ảo thanh u trầm lặng trong khoảng sân yên tĩnh, tựa như đàn chim ríu rít hòa vang. Ngón tay khẽ vẽ một cái, tiếng cầm dừng lại, thanh y nam tử đưa tay ôm lấy huyền cầm. Tư Phi Tình hơi hơi ngửa mặt lên trời, để cho ánh nắng xuyên thấu qua rừng trúc chiếu vào khuôn mặt lộ vẻ tái nhợt của y. Liên tiếp mấy ngày mưa xuân, hôm nay mới thật sự trời quang mây tạnh… Đột nhiên che miệng nhẹ ho khan vài tiếng rồi đứng lên. Mở bình sứ, đổ mấy viên dược hoàn ra lòng bàn tay, đang định đưa vào trong miệng, nhưng rồi lại buông xuống. Tư Phi Tình thở dài một tiếng, từ lúc sinh ra đến nay bệnh tật đã dây dưa cùng mình suốt mười chín năm rồi, căn bản dược này còn không hữu dụng, muốn đến khi nào mới ngừng a? … Còn có một năm tuổi thọ nữa thôi sao? Y hơi nhắm mắt lại —— từ nhỏ đến lớn, song thân đã thỉnh qua vô số đại phu, chẩn đoán rất nhiều, nhưng đều không có khác biệt: “Lệnh công tử vốn là trời sinh tâm mạch khiếm khuyết, lại dùng quá…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...