Gần tết, bông tuyết li ti lả tả rơi, mọi người đang vội vã về nhà bị chặn lại giữa đường. Trong xe phát đi phát lại đúng một bài dân ca với cái giọng run run rẩy rẩy, chẳng ai lên tiếng, bầu không khí khá là xấu hổ. Từ Tây Lâm đặt một tay trên vô-lăng, thoáng nhìn phía trước, chỉ thấy đuôi xe xếp thành hàng như đã kéo dài đến tận chân trời, đèn khi thắng xe liên tiếp sáng lên, chẳng biết phải tới mùa quýt năm nào mới có thể thoát khỏi đây. Gã lại liếc nhìn bên cạnh, Đậu Tầm tiên sinh trên ghế lái phụ một tay chống đầu ngồi ngây ra, sau nhiều năm không gặp, Đậu Tầm không hề có vẻ muốn để ý tới gã. Từ Tây Lâm thầm thở dài, đột nhiên dùng đến kỹ thuật lái xe cao siêu nhờ khoảng hở nhỏ ven đường mà quay đầu xe chui vào con hẻm bên cạnh. Đậu Tầm rốt cuộc bị quấy rầy tới, nghiêng đầu nhìn gã một cái. Từ Tây Lâm vẫn luôn liếc nhìn hắn, lập tức nói: “Đi đường nhỏ có lẽ sẽ nhanh hơn, tôi định…” Đậu Tầm cười khẩy tiếp lời: “Mau chóng thoát khỏi tôi?” Từ Tây Lâm: “… Tiện đường mua ít hoa.” Hai…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...