“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 457: Đại sư huynh?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trăng treo trên bầu trời, rõ ràng là không có mây, nhưng ánh trăng lại mông lung, nhìn không rõ ràng.Từng trận gió lạnh rít gào, vô số Quỷ Hỏa trôi nổi trên những ngôi mộ.Long Phù Nguyệt sinh ra và lớn lên ở hiện đại, tất nhiên biết này Quỷ Hỏa kỳ thật chính là ma trơi, không hề sợ.(nếu ai quên rồi thì ma trơi là hiện tưởng photphin(PH3) và diophotphin (H2H4) tỏa ra lúc thi thể phân hủy, thóat lên mặt đất và bốc cháy)Nàng ẩn thân ở một nơi khuất gió, hướng ra phía ngoài nhìn thăm dò.Bên trong bãi tha ma lại không có động tĩnh gì đặc biệt. Chỉ có những con chim lạ không biết từ đâu tới đây chít chít xèo xèo kêu không ngừng.Kêu đến khiến sống lưng người run lên.Khó khăn lắm đợi cho qua canh hai, lão đầu tử kia trong tay cầm một chiếc đèn phong đăng, ẩn ẩn hiện hiện đi quanh mấy nấm mồ, rồi lại quay về gian phòng nhỏ kia.Long Phù Nguyệt như một con mèo nhỏ rình bắt mồi, ngay cả một bóng quỷ cùng không nhìn thấy, không khỏi có chút nhụt chí.“Có lẽ thật là hán tử kia trông nhầm rồi, để cho nàng chạy đến địa phương phân chim này bị đông lạnh nửa đêm.”Nàng lại đợi một hồi, thế nhưng lại mơ mơ màng màng ngủ gật.Cũng không biết là sao lại thế này, nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên giật nảy, rùng mình một cái, mở mắt thật lớn.Nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt chăm chú, mở to hai mắt!Ở phía xa cách tại mấy nấm mồ mới, loáng thoáng một bóng dáng màu trắng.Bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái bóng màu trắng đang đùa nghịch cái gì, xung quanh thân hắn có một đạo bạch quang mờ mờ, giống như một vòng viền bạc.—— Đại sư huynh?!Long Phù Nguyệt vừa thấy rõ ràng bóng dáng của hắn, đôi mắt mở trợn tròn!Mặc dù cách xa một chút, thấy không rõ bộ dạng, nhưng thân hình này thật quen thuộc.Đó dĩ nhiên là đại sư huynh của nàng, Cổ Nhược!Nàng hít từng ngụm khí lạnh, không tin nổi vào hai mắt của mình.Đại sư huynh ở chỗ này làm cái gì?Chẳng lẽ hắn mất tích mấy ngày nay, chính là luôn luôn ở tại nơi này?Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì? Bảo bối dùng để luyện thuật pháp?Không đúng, không đúng, nơi này cũng không phải cổ mộ, chỉ là một ít phần mộ bình thường, chôn cất cũng đều một vài dân chúng bình thường. Nên sẽ không có bảo bối gì mới đúng?
Trăng treo trên bầu trời, rõ ràng là không có mây, nhưng ánh trăng lại mông lung, nhìn không rõ ràng.
Từng trận gió lạnh rít gào, vô số Quỷ Hỏa trôi nổi trên những ngôi mộ.
Long Phù Nguyệt sinh ra và lớn lên ở hiện đại, tất nhiên biết này Quỷ Hỏa kỳ thật chính là ma trơi, không hề sợ.
(nếu ai quên rồi thì ma trơi là hiện tưởng photphin(PH3) và diophotphin (H2H4) tỏa ra lúc thi thể phân hủy, thóat lên mặt đất và bốc cháy)
Nàng ẩn thân ở một nơi khuất gió, hướng ra phía ngoài nhìn thăm dò.
Bên trong bãi tha ma lại không có động tĩnh gì đặc biệt. Chỉ có những con chim lạ không biết từ đâu tới đây chít chít xèo xèo kêu không ngừng.
Kêu đến khiến sống lưng người run lên.
Khó khăn lắm đợi cho qua canh hai, lão đầu tử kia trong tay cầm một chiếc đèn phong đăng, ẩn ẩn hiện hiện đi quanh mấy nấm mồ, rồi lại quay về gian phòng nhỏ kia.
Long Phù Nguyệt như một con mèo nhỏ rình bắt mồi, ngay cả một bóng quỷ cùng không nhìn thấy, không khỏi có chút nhụt chí.
“Có lẽ thật là hán tử kia trông nhầm rồi, để cho nàng chạy đến địa phương phân chim này bị đông lạnh nửa đêm.”
Nàng lại đợi một hồi, thế nhưng lại mơ mơ màng màng ngủ gật.
Cũng không biết là sao lại thế này, nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên giật nảy, rùng mình một cái, mở mắt thật lớn.
Nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt chăm chú, mở to hai mắt!
Ở phía xa cách tại mấy nấm mồ mới, loáng thoáng một bóng dáng màu trắng.
Bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái bóng màu trắng đang đùa nghịch cái gì, xung quanh thân hắn có một đạo bạch quang mờ mờ, giống như một vòng viền bạc.
—— Đại sư huynh?!
Long Phù Nguyệt vừa thấy rõ ràng bóng dáng của hắn, đôi mắt mở trợn tròn!
Mặc dù cách xa một chút, thấy không rõ bộ dạng, nhưng thân hình này thật quen thuộc.
Đó dĩ nhiên là đại sư huynh của nàng, Cổ Nhược!
Nàng hít từng ngụm khí lạnh, không tin nổi vào hai mắt của mình.
Đại sư huynh ở chỗ này làm cái gì?
Chẳng lẽ hắn mất tích mấy ngày nay, chính là luôn luôn ở tại nơi này?
Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì? Bảo bối dùng để luyện thuật pháp?
Không đúng, không đúng, nơi này cũng không phải cổ mộ, chỉ là một ít phần mộ bình thường, chôn cất cũng đều một vài dân chúng bình thường. Nên sẽ không có bảo bối gì mới đúng?
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trăng treo trên bầu trời, rõ ràng là không có mây, nhưng ánh trăng lại mông lung, nhìn không rõ ràng.Từng trận gió lạnh rít gào, vô số Quỷ Hỏa trôi nổi trên những ngôi mộ.Long Phù Nguyệt sinh ra và lớn lên ở hiện đại, tất nhiên biết này Quỷ Hỏa kỳ thật chính là ma trơi, không hề sợ.(nếu ai quên rồi thì ma trơi là hiện tưởng photphin(PH3) và diophotphin (H2H4) tỏa ra lúc thi thể phân hủy, thóat lên mặt đất và bốc cháy)Nàng ẩn thân ở một nơi khuất gió, hướng ra phía ngoài nhìn thăm dò.Bên trong bãi tha ma lại không có động tĩnh gì đặc biệt. Chỉ có những con chim lạ không biết từ đâu tới đây chít chít xèo xèo kêu không ngừng.Kêu đến khiến sống lưng người run lên.Khó khăn lắm đợi cho qua canh hai, lão đầu tử kia trong tay cầm một chiếc đèn phong đăng, ẩn ẩn hiện hiện đi quanh mấy nấm mồ, rồi lại quay về gian phòng nhỏ kia.Long Phù Nguyệt như một con mèo nhỏ rình bắt mồi, ngay cả một bóng quỷ cùng không nhìn thấy, không khỏi có chút nhụt chí.“Có lẽ thật là hán tử kia trông nhầm rồi, để cho nàng chạy đến địa phương phân chim này bị đông lạnh nửa đêm.”Nàng lại đợi một hồi, thế nhưng lại mơ mơ màng màng ngủ gật.Cũng không biết là sao lại thế này, nửa mê nửa tỉnh, nàng bỗng nhiên giật nảy, rùng mình một cái, mở mắt thật lớn.Nhìn khắp xung quanh, bỗng nhiên ánh mắt chăm chú, mở to hai mắt!Ở phía xa cách tại mấy nấm mồ mới, loáng thoáng một bóng dáng màu trắng.Bởi vì khoảng cách hơi xa, nàng nhìn không rõ lắm, chỉ thấy cái bóng màu trắng đang đùa nghịch cái gì, xung quanh thân hắn có một đạo bạch quang mờ mờ, giống như một vòng viền bạc.—— Đại sư huynh?!Long Phù Nguyệt vừa thấy rõ ràng bóng dáng của hắn, đôi mắt mở trợn tròn!Mặc dù cách xa một chút, thấy không rõ bộ dạng, nhưng thân hình này thật quen thuộc.Đó dĩ nhiên là đại sư huynh của nàng, Cổ Nhược!Nàng hít từng ngụm khí lạnh, không tin nổi vào hai mắt của mình.Đại sư huynh ở chỗ này làm cái gì?Chẳng lẽ hắn mất tích mấy ngày nay, chính là luôn luôn ở tại nơi này?Chẳng lẽ nơi này có bảo bối gì? Bảo bối dùng để luyện thuật pháp?Không đúng, không đúng, nơi này cũng không phải cổ mộ, chỉ là một ít phần mộ bình thường, chôn cất cũng đều một vài dân chúng bình thường. Nên sẽ không có bảo bối gì mới đúng?