Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 462: Hút máu 2

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trời ạ, nếu hắn cứ tiếp tục hút máu nàng, nàng sẽ biến thành thây khô rồi!Trước mắt nàng từng đợt biến thành màu đen, không khỏi kêu khóc một tiếng: “Đại sư huynh! Là ta! Là ta!”Thân mình của Cổ Nhược chấn động, hơi ngẩng đầu lên. Gần như là có một chút thanh tỉnh.Hai tay giam cầm Long Phù Nguyệt cũng buông lỏng ra.Nhưng trong đôi mắt như trước, không có nửa điểm ánh sáng.Trên môi của hắn còn mang theo máu tươi, đỏ chói, theo khóe miệng chảy xuống, rơi trên áo bào trắng hắn đang mặc. Giống như một đóa hoa đào đang nở rộ.Long Phù Nguyệt vung đao chém qua, lại bị hắn thuận tay cản lại.A a a, đại sư huynh võ công so với nàng mạnh hơn nhiều, mặc dù là dưới tình huống thần trí hắn mơ hồ, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.Hai tay của nàng cấp tốc tìm một đạo phù, một làn khói nhẹ từ giữa hai người toát ra, nháy mắt tràn ngập thành một vùng mù mịt.Long Phù Nguyệt nhân cơ hội xoay người liền chạy.Ống tay áo của Cổ Nhược phất một cái, cũng chỉ một chút, đoàn khói nhẹ nháy mắt tiêu tán.Long Phù Nguyệt vừa mới chạy vài bước, mặt đập vào một bức tường thịt.Ngẩng đầu nhìn lên lại là Cổ Nhược. Nàng sợ tới mức thét một tiếng chói tai, quay đầu lại chạy.Song chưởng lại bị hắn bắt được, đẩy ngã ở trên một tòa bia đá.Hắn lại cúi thấp đầu xuống, cắn lấy cổ Long Phù Nguyệt.Da thịt bị răng làm rách, máu giống như sữa chảy ra, chảy vào trong miệng Cổ Nhược.Long Phù Nguyệt một trận run run, gần như đứng không vững. Ra sức muốn đẩy hắn, lại bị hắn cầm chặt hai tay, chặt chẽ chế trụ ở sau người. Nàng vừa lui, hắn liền thuận thế hướng tới, răng tuyệt không muốn buông ra.Long Phù Nguyệt cả người tê dại, vừa đau vừa ngứa. Nàng không biết sư huynh rốt cuộc là làm sao vậy, lại có thể liều mạng uống máu của nàng.Hay là sư huynh không phải người? Mà là một cương thi hút máu?Nàng bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ.Khi ở trong lòng hắn liều mạng giãy dụa, Cổ Nhược lại càng ôm nàng thật chặt, chết cũng không chịu buông ra.Hai tròng mắt của hắn giống như hai cái động sâu không đáy, không có lấy một chút ánh sáng. Trên gương mặt tựa ngọc thạch bình thường không có một chút biểu cảm.Long Phù Nguyệt bị hắn dọa sợ, trong lòng hiện rõ sự hoảng sợ.Xong rồi! Nàng sắp chết! Cũng sắp bị đại sư huynh ăn hết!

Trời ạ, nếu hắn cứ tiếp tục hút máu nàng, nàng sẽ biến thành thây khô rồi!

Trước mắt nàng từng đợt biến thành màu đen, không khỏi kêu khóc một tiếng: “Đại sư huynh! Là ta! Là ta!”

Thân mình của Cổ Nhược chấn động, hơi ngẩng đầu lên. Gần như là có một chút thanh tỉnh.

Hai tay giam cầm Long Phù Nguyệt cũng buông lỏng ra.

Nhưng trong đôi mắt như trước, không có nửa điểm ánh sáng.

Trên môi của hắn còn mang theo máu tươi, đỏ chói, theo khóe miệng chảy xuống, rơi trên áo bào trắng hắn đang mặc. Giống như một đóa hoa đào đang nở rộ.

Long Phù Nguyệt vung đao chém qua, lại bị hắn thuận tay cản lại.

A a a, đại sư huynh võ công so với nàng mạnh hơn nhiều, mặc dù là dưới tình huống thần trí hắn mơ hồ, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.

Hai tay của nàng cấp tốc tìm một đạo phù, một làn khói nhẹ từ giữa hai người toát ra, nháy mắt tràn ngập thành một vùng mù mịt.

Long Phù Nguyệt nhân cơ hội xoay người liền chạy.

Ống tay áo của Cổ Nhược phất một cái, cũng chỉ một chút, đoàn khói nhẹ nháy mắt tiêu tán.

Long Phù Nguyệt vừa mới chạy vài bước, mặt đập vào một bức tường thịt.

Ngẩng đầu nhìn lên lại là Cổ Nhược. Nàng sợ tới mức thét một tiếng chói tai, quay đầu lại chạy.

Song chưởng lại bị hắn bắt được, đẩy ngã ở trên một tòa bia đá.

Hắn lại cúi thấp đầu xuống, cắn lấy cổ Long Phù Nguyệt.

Da thịt bị răng làm rách, máu giống như sữa chảy ra, chảy vào trong miệng Cổ Nhược.

Long Phù Nguyệt một trận run run, gần như đứng không vững. Ra sức muốn đẩy hắn, lại bị hắn cầm chặt hai tay, chặt chẽ chế trụ ở sau người. Nàng vừa lui, hắn liền thuận thế hướng tới, răng tuyệt không muốn buông ra.

Long Phù Nguyệt cả người tê dại, vừa đau vừa ngứa. Nàng không biết sư huynh rốt cuộc là làm sao vậy, lại có thể liều mạng uống máu của nàng.

Hay là sư huynh không phải người? Mà là một cương thi hút máu?

Nàng bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ.

Khi ở trong lòng hắn liều mạng giãy dụa, Cổ Nhược lại càng ôm nàng thật chặt, chết cũng không chịu buông ra.

Hai tròng mắt của hắn giống như hai cái động sâu không đáy, không có lấy một chút ánh sáng. Trên gương mặt tựa ngọc thạch bình thường không có một chút biểu cảm.

Long Phù Nguyệt bị hắn dọa sợ, trong lòng hiện rõ sự hoảng sợ.

Xong rồi! Nàng sắp chết! Cũng sắp bị đại sư huynh ăn hết!

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Trời ạ, nếu hắn cứ tiếp tục hút máu nàng, nàng sẽ biến thành thây khô rồi!Trước mắt nàng từng đợt biến thành màu đen, không khỏi kêu khóc một tiếng: “Đại sư huynh! Là ta! Là ta!”Thân mình của Cổ Nhược chấn động, hơi ngẩng đầu lên. Gần như là có một chút thanh tỉnh.Hai tay giam cầm Long Phù Nguyệt cũng buông lỏng ra.Nhưng trong đôi mắt như trước, không có nửa điểm ánh sáng.Trên môi của hắn còn mang theo máu tươi, đỏ chói, theo khóe miệng chảy xuống, rơi trên áo bào trắng hắn đang mặc. Giống như một đóa hoa đào đang nở rộ.Long Phù Nguyệt vung đao chém qua, lại bị hắn thuận tay cản lại.A a a, đại sư huynh võ công so với nàng mạnh hơn nhiều, mặc dù là dưới tình huống thần trí hắn mơ hồ, nàng cũng không phải là đối thủ của hắn.Hai tay của nàng cấp tốc tìm một đạo phù, một làn khói nhẹ từ giữa hai người toát ra, nháy mắt tràn ngập thành một vùng mù mịt.Long Phù Nguyệt nhân cơ hội xoay người liền chạy.Ống tay áo của Cổ Nhược phất một cái, cũng chỉ một chút, đoàn khói nhẹ nháy mắt tiêu tán.Long Phù Nguyệt vừa mới chạy vài bước, mặt đập vào một bức tường thịt.Ngẩng đầu nhìn lên lại là Cổ Nhược. Nàng sợ tới mức thét một tiếng chói tai, quay đầu lại chạy.Song chưởng lại bị hắn bắt được, đẩy ngã ở trên một tòa bia đá.Hắn lại cúi thấp đầu xuống, cắn lấy cổ Long Phù Nguyệt.Da thịt bị răng làm rách, máu giống như sữa chảy ra, chảy vào trong miệng Cổ Nhược.Long Phù Nguyệt một trận run run, gần như đứng không vững. Ra sức muốn đẩy hắn, lại bị hắn cầm chặt hai tay, chặt chẽ chế trụ ở sau người. Nàng vừa lui, hắn liền thuận thế hướng tới, răng tuyệt không muốn buông ra.Long Phù Nguyệt cả người tê dại, vừa đau vừa ngứa. Nàng không biết sư huynh rốt cuộc là làm sao vậy, lại có thể liều mạng uống máu của nàng.Hay là sư huynh không phải người? Mà là một cương thi hút máu?Nàng bị chính ý niệm trong đầu dọa sợ.Khi ở trong lòng hắn liều mạng giãy dụa, Cổ Nhược lại càng ôm nàng thật chặt, chết cũng không chịu buông ra.Hai tròng mắt của hắn giống như hai cái động sâu không đáy, không có lấy một chút ánh sáng. Trên gương mặt tựa ngọc thạch bình thường không có một chút biểu cảm.Long Phù Nguyệt bị hắn dọa sợ, trong lòng hiện rõ sự hoảng sợ.Xong rồi! Nàng sắp chết! Cũng sắp bị đại sư huynh ăn hết!

Chương 462: Hút máu 2