“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 473: Thì ra ngươi đã âm thầm chịu đau lâu nay như vậy……
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói trên người đại sư huynh của ta có bệnh?”Trên mặt lão nhân đó hiện lên chút ảm đạm: “Không sai, đại vu sư thân trúng kỳ độc, ngài ấy phải dựa vào hấp thu khí người chết này mới có thể giữ được mạng sống. Vốn dĩ loại độc chất này phải dùng não của người sống mới có thể ngăn chặn, nhưng đại vu sư đáy lòng lương thiện, không đành lòng giết nhiều sinh linh, nên dùng cách hấp thu khí của tử thi để thay thế. Nhưng khí của tử thi càng hấp thu càng nhiều, độc tính trên người ngài ấy lại càng lớn, cũng càng ngày càng khó áp chế, nếu như không tìm được giải dược, đại vu sư sẽ độc phát mà chết.”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, không nghĩ tới đại sư huynh lại mang một bí mật thống khổ đến như vậy, thì ra thể chất băng hàn của huynh ấy không phải trời sinh. Mà là kịch độc trong cơ thể bố trí......“Giải dược là gì? Chẳng lẽ —— Chính là máu Thánh nữ gì đó? Nhưng nói thật với ngươi, ta không phải là thánh nữ gì đó đâu nha.” Long Phù Nguyệt nhẹ chau mày lại. Đại sư huynh đối với nàng có ân cứu mạng, rất tốt với nàng, nếu hy sinh một chút máu có thể cứu đại sư huynh, nàng nhất định sẽ không bao giờ keo kiệtLão nhân kia nhìn nàng, âm trầm nói: “Ngươi đúng là thánh nữ. Nếu ngươi không phải Thánh nữ, đại vu sư cũng sẽ không uống máu của ngươi.”Long Phù Nguyệt lui về phía sau một bước, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn dị thường: “Ngươi...... Ngươi là nói, đại sư huynh liều mạng đuổi theo cắn ta như vậy là bởi vì máu ta là máu Thánh nữ? Có thể cứu mạng của hắn sao?”Lão nhân gật gật đầu: “Không sai. Ngài ấy sớm biết rằng ngươi là Thánh nữ, tuy nhiên không đành lòng uống máu của ngươi, thà rằng hấp thu khí người chết để trấn áp kịch độc trong cơ thể.Hai năm qua của ngài ấy độc tính phát tác càng ngày càng thường xuyên, cho nên số lần ngài ấy hấp thu khí người chết cũng càng ngày càng nhiều.Ngài sợ độc tính của mình phát tác thần trí sẽ hoàn toàn biến mất, nhịn không được làm tổn thương ngươi, cho nên mới phải cùng ngươi chơi trò mất tích......Lần này độc tính của ngài ấy phát tác kỳ thật vất vả vừa mới vượt đi qua, cố tình vị Phượng Vương gia này tới quấy rối, cùng hắn tỷ thí công phu gì đó.Lại bị trọng thương, ngài vì cứu các ngươi, gần như sử dụng hết sạch một thân vu lực, độc tính kia đương nhiên cũng không thể ngăn chận, mới lại bộc phát ra......”Long Phù Nguyệt thế mới biết nguyên nhân hai năm qua đại sư huynh thường xuyên chơi trò mất tích, trong lòng không khỏi tê rần: “Đại sư huynh, thì ra huynh lại yên lặng thừa nhận nhiều thống khổ như vậy sao?”
Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói trên người đại sư huynh của ta có bệnh?”
Trên mặt lão nhân đó hiện lên chút ảm đạm: “Không sai, đại vu sư thân trúng kỳ độc, ngài ấy phải dựa vào hấp thu khí người chết này mới có thể giữ được mạng sống. Vốn dĩ loại độc chất này phải dùng não của người sống mới có thể ngăn chặn, nhưng đại vu sư đáy lòng lương thiện, không đành lòng giết nhiều sinh linh, nên dùng cách hấp thu khí của tử thi để thay thế. Nhưng khí của tử thi càng hấp thu càng nhiều, độc tính trên người ngài ấy lại càng lớn, cũng càng ngày càng khó áp chế, nếu như không tìm được giải dược, đại vu sư sẽ độc phát mà chết.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, không nghĩ tới đại sư huynh lại mang một bí mật thống khổ đến như vậy, thì ra thể chất băng hàn của huynh ấy không phải trời sinh. Mà là kịch độc trong cơ thể bố trí......
“Giải dược là gì? Chẳng lẽ —— Chính là máu Thánh nữ gì đó? Nhưng nói thật với ngươi, ta không phải là thánh nữ gì đó đâu nha.” Long Phù Nguyệt nhẹ chau mày lại. Đại sư huynh đối với nàng có ân cứu mạng, rất tốt với nàng, nếu hy sinh một chút máu có thể cứu đại sư huynh, nàng nhất định sẽ không bao giờ keo kiệt
Lão nhân kia nhìn nàng, âm trầm nói: “Ngươi đúng là thánh nữ. Nếu ngươi không phải Thánh nữ, đại vu sư cũng sẽ không uống máu của ngươi.”
Long Phù Nguyệt lui về phía sau một bước, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn dị thường: “Ngươi...... Ngươi là nói, đại sư huynh liều mạng đuổi theo cắn ta như vậy là bởi vì máu ta là máu Thánh nữ? Có thể cứu mạng của hắn sao?”
Lão nhân gật gật đầu: “Không sai. Ngài ấy sớm biết rằng ngươi là Thánh nữ, tuy nhiên không đành lòng uống máu của ngươi, thà rằng hấp thu khí người chết để trấn áp kịch độc trong cơ thể.
Hai năm qua của ngài ấy độc tính phát tác càng ngày càng thường xuyên, cho nên số lần ngài ấy hấp thu khí người chết cũng càng ngày càng nhiều.
Ngài sợ độc tính của mình phát tác thần trí sẽ hoàn toàn biến mất, nhịn không được làm tổn thương ngươi, cho nên mới phải cùng ngươi chơi trò mất tích......
Lần này độc tính của ngài ấy phát tác kỳ thật vất vả vừa mới vượt đi qua, cố tình vị Phượng Vương gia này tới quấy rối, cùng hắn tỷ thí công phu gì đó.
Lại bị trọng thương, ngài vì cứu các ngươi, gần như sử dụng hết sạch một thân vu lực, độc tính kia đương nhiên cũng không thể ngăn chận, mới lại bộc phát ra......”
Long Phù Nguyệt thế mới biết nguyên nhân hai năm qua đại sư huynh thường xuyên chơi trò mất tích, trong lòng không khỏi tê rần: “Đại sư huynh, thì ra huynh lại yên lặng thừa nhận nhiều thống khổ như vậy sao?”
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt cũng ngẩn ra: “Ngươi có ý gì? Ngươi nói trên người đại sư huynh của ta có bệnh?”Trên mặt lão nhân đó hiện lên chút ảm đạm: “Không sai, đại vu sư thân trúng kỳ độc, ngài ấy phải dựa vào hấp thu khí người chết này mới có thể giữ được mạng sống. Vốn dĩ loại độc chất này phải dùng não của người sống mới có thể ngăn chặn, nhưng đại vu sư đáy lòng lương thiện, không đành lòng giết nhiều sinh linh, nên dùng cách hấp thu khí của tử thi để thay thế. Nhưng khí của tử thi càng hấp thu càng nhiều, độc tính trên người ngài ấy lại càng lớn, cũng càng ngày càng khó áp chế, nếu như không tìm được giải dược, đại vu sư sẽ độc phát mà chết.”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, không nghĩ tới đại sư huynh lại mang một bí mật thống khổ đến như vậy, thì ra thể chất băng hàn của huynh ấy không phải trời sinh. Mà là kịch độc trong cơ thể bố trí......“Giải dược là gì? Chẳng lẽ —— Chính là máu Thánh nữ gì đó? Nhưng nói thật với ngươi, ta không phải là thánh nữ gì đó đâu nha.” Long Phù Nguyệt nhẹ chau mày lại. Đại sư huynh đối với nàng có ân cứu mạng, rất tốt với nàng, nếu hy sinh một chút máu có thể cứu đại sư huynh, nàng nhất định sẽ không bao giờ keo kiệtLão nhân kia nhìn nàng, âm trầm nói: “Ngươi đúng là thánh nữ. Nếu ngươi không phải Thánh nữ, đại vu sư cũng sẽ không uống máu của ngươi.”Long Phù Nguyệt lui về phía sau một bước, chỉ cảm thấy trong đầu hỗn loạn dị thường: “Ngươi...... Ngươi là nói, đại sư huynh liều mạng đuổi theo cắn ta như vậy là bởi vì máu ta là máu Thánh nữ? Có thể cứu mạng của hắn sao?”Lão nhân gật gật đầu: “Không sai. Ngài ấy sớm biết rằng ngươi là Thánh nữ, tuy nhiên không đành lòng uống máu của ngươi, thà rằng hấp thu khí người chết để trấn áp kịch độc trong cơ thể.Hai năm qua của ngài ấy độc tính phát tác càng ngày càng thường xuyên, cho nên số lần ngài ấy hấp thu khí người chết cũng càng ngày càng nhiều.Ngài sợ độc tính của mình phát tác thần trí sẽ hoàn toàn biến mất, nhịn không được làm tổn thương ngươi, cho nên mới phải cùng ngươi chơi trò mất tích......Lần này độc tính của ngài ấy phát tác kỳ thật vất vả vừa mới vượt đi qua, cố tình vị Phượng Vương gia này tới quấy rối, cùng hắn tỷ thí công phu gì đó.Lại bị trọng thương, ngài vì cứu các ngươi, gần như sử dụng hết sạch một thân vu lực, độc tính kia đương nhiên cũng không thể ngăn chận, mới lại bộc phát ra......”Long Phù Nguyệt thế mới biết nguyên nhân hai năm qua đại sư huynh thường xuyên chơi trò mất tích, trong lòng không khỏi tê rần: “Đại sư huynh, thì ra huynh lại yên lặng thừa nhận nhiều thống khổ như vậy sao?”