“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 476: Bí mật Cổ Nhược
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh.”Ôi, vì sao ngất đi là không là hắn? Hắn cũng rất mệt.Hắn liếc mắt nhìn lão nhân giữ mộ: “Ngươi là đệ tử của huynh ấy?”Lão nhân giữ mộ gật đầu, thân phận nếu đã bị bại lộ, hắn cũng không có ý định giấu diếm nữa.Vung tay dùng sức chà xát hai cái ở trên mặt, đã lấy xuống mặt nạ da người. Lộ ra tướng mạo sẵn có ở bên trong.Mày rậm mắt to, khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi. Mắt có thần, xem thân pháp, võ công dường như rất cao. Bất quá hắn bị tiểu hồ ly giật điện một ít, cho tới bây giờ, nửa người vẫn còn tê dại. Chỉ miễn cưỡng đứng vững.“Tốt, vậy ngươi, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Phượng Thiên Vũ thản nhiên phân phó một câu, liền ôm Cổ Nhược đi về gian phòng rách nát.Long Phù Nguyệt mất rất nhiều máu, tay chân nàng cũng có chút tê dại.Nàng gắng gượng đi theo phía sau Phượng Thiên Vũ.Tiểu hồ ly vốn dĩ lười biếng ghé vào trong lòng Long Phù Nguyệt, lúc này lại bỗng nhiên nhảy xuống đất, đi theo phía sau người giữ mộ.Đoàn người lại đi vào gian phòng nhỏ có đặt mấy cổ quan tài.Người giữ mộ lặng yên đốt một ngọn nến.Phượng Thiên Vũ đem Cổ Nhược đặt ở trên giường, ngồi xuống ở bên cạnh, liếc mắt nhìn người giữ mộ, thở dài một hơi: “Nếu như ta đoán không lầm, thân phận của ngươi vô luận ở quốc gia nào đều là người giữ mộ, có phải thế không?”Người giữ mộ gật gật đầu, trong tròng mắt xẹt qua một chút tang thương: “Không sai, ta ở đâu cũng làm việc này, cho tới bây giờ đã có sáu năm lẻ chín tháng mười hai ngày...... Bảy năm trước sư phụ đã cứu ta, lại dạy ta võ công thuật pháp, ta không có cách nào báo đáp, đành phải làm người túc trực bên linh cữu nhân báo đáp ngài ấy.”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn nhớ ngày nhưng lại nhớ rõ đến như thế.Trong lòng hơi động một chút. Cũng thở dài một hơi.Ôi, một nam nhân cường tráng, suốt ngày chỉ làm bạn với tử thi, tịch mịch và thê lương.Cuộc sống như vậy chỉ sợ mỗi một ngày đều là dày vò đi? Thật đúng là làm khó hắn.Trong lòng bỗng nhiên hiểu được, từ khi Cổ Nhược trúng độc, sẽ đúng giờ hấp thụ khí tử thi để áp chế độc tính trong cơ thể, dù sao chuyện này quá mức quỷ dị, nếu như không có người giữ mộ phối hợp, những hành vi này của hắn chắc chắn bị người phát giác.
Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh.”
Ôi, vì sao ngất đi là không là hắn? Hắn cũng rất mệt.
Hắn liếc mắt nhìn lão nhân giữ mộ: “Ngươi là đệ tử của huynh ấy?”
Lão nhân giữ mộ gật đầu, thân phận nếu đã bị bại lộ, hắn cũng không có ý định giấu diếm nữa.
Vung tay dùng sức chà xát hai cái ở trên mặt, đã lấy xuống mặt nạ da người. Lộ ra tướng mạo sẵn có ở bên trong.
Mày rậm mắt to, khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi. Mắt có thần, xem thân pháp, võ công dường như rất cao. Bất quá hắn bị tiểu hồ ly giật điện một ít, cho tới bây giờ, nửa người vẫn còn tê dại. Chỉ miễn cưỡng đứng vững.
“Tốt, vậy ngươi, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Phượng Thiên Vũ thản nhiên phân phó một câu, liền ôm Cổ Nhược đi về gian phòng rách nát.
Long Phù Nguyệt mất rất nhiều máu, tay chân nàng cũng có chút tê dại.
Nàng gắng gượng đi theo phía sau Phượng Thiên Vũ.
Tiểu hồ ly vốn dĩ lười biếng ghé vào trong lòng Long Phù Nguyệt, lúc này lại bỗng nhiên nhảy xuống đất, đi theo phía sau người giữ mộ.
Đoàn người lại đi vào gian phòng nhỏ có đặt mấy cổ quan tài.
Người giữ mộ lặng yên đốt một ngọn nến.
Phượng Thiên Vũ đem Cổ Nhược đặt ở trên giường, ngồi xuống ở bên cạnh, liếc mắt nhìn người giữ mộ, thở dài một hơi: “Nếu như ta đoán không lầm, thân phận của ngươi vô luận ở quốc gia nào đều là người giữ mộ, có phải thế không?”
Người giữ mộ gật gật đầu, trong tròng mắt xẹt qua một chút tang thương: “Không sai, ta ở đâu cũng làm việc này, cho tới bây giờ đã có sáu năm lẻ chín tháng mười hai ngày...... Bảy năm trước sư phụ đã cứu ta, lại dạy ta võ công thuật pháp, ta không có cách nào báo đáp, đành phải làm người túc trực bên linh cữu nhân báo đáp ngài ấy.”
Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn nhớ ngày nhưng lại nhớ rõ đến như thế.
Trong lòng hơi động một chút. Cũng thở dài một hơi.
Ôi, một nam nhân cường tráng, suốt ngày chỉ làm bạn với tử thi, tịch mịch và thê lương.
Cuộc sống như vậy chỉ sợ mỗi một ngày đều là dày vò đi? Thật đúng là làm khó hắn.
Trong lòng bỗng nhiên hiểu được, từ khi Cổ Nhược trúng độc, sẽ đúng giờ hấp thụ khí tử thi để áp chế độc tính trong cơ thể, dù sao chuyện này quá mức quỷ dị, nếu như không có người giữ mộ phối hợp, những hành vi này của hắn chắc chắn bị người phát giác.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Phượng Thiên Vũ nhìn nàng, thở dài: “Không có việc gì, chỉ là hôn mê bất tỉnh.”Ôi, vì sao ngất đi là không là hắn? Hắn cũng rất mệt.Hắn liếc mắt nhìn lão nhân giữ mộ: “Ngươi là đệ tử của huynh ấy?”Lão nhân giữ mộ gật đầu, thân phận nếu đã bị bại lộ, hắn cũng không có ý định giấu diếm nữa.Vung tay dùng sức chà xát hai cái ở trên mặt, đã lấy xuống mặt nạ da người. Lộ ra tướng mạo sẵn có ở bên trong.Mày rậm mắt to, khoảng chừng trên dưới bốn mươi tuổi. Mắt có thần, xem thân pháp, võ công dường như rất cao. Bất quá hắn bị tiểu hồ ly giật điện một ít, cho tới bây giờ, nửa người vẫn còn tê dại. Chỉ miễn cưỡng đứng vững.“Tốt, vậy ngươi, ta có lời muốn hỏi ngươi.” Phượng Thiên Vũ thản nhiên phân phó một câu, liền ôm Cổ Nhược đi về gian phòng rách nát.Long Phù Nguyệt mất rất nhiều máu, tay chân nàng cũng có chút tê dại.Nàng gắng gượng đi theo phía sau Phượng Thiên Vũ.Tiểu hồ ly vốn dĩ lười biếng ghé vào trong lòng Long Phù Nguyệt, lúc này lại bỗng nhiên nhảy xuống đất, đi theo phía sau người giữ mộ.Đoàn người lại đi vào gian phòng nhỏ có đặt mấy cổ quan tài.Người giữ mộ lặng yên đốt một ngọn nến.Phượng Thiên Vũ đem Cổ Nhược đặt ở trên giường, ngồi xuống ở bên cạnh, liếc mắt nhìn người giữ mộ, thở dài một hơi: “Nếu như ta đoán không lầm, thân phận của ngươi vô luận ở quốc gia nào đều là người giữ mộ, có phải thế không?”Người giữ mộ gật gật đầu, trong tròng mắt xẹt qua một chút tang thương: “Không sai, ta ở đâu cũng làm việc này, cho tới bây giờ đã có sáu năm lẻ chín tháng mười hai ngày...... Bảy năm trước sư phụ đã cứu ta, lại dạy ta võ công thuật pháp, ta không có cách nào báo đáp, đành phải làm người túc trực bên linh cữu nhân báo đáp ngài ấy.”Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, không nghĩ tới hắn nhớ ngày nhưng lại nhớ rõ đến như thế.Trong lòng hơi động một chút. Cũng thở dài một hơi.Ôi, một nam nhân cường tráng, suốt ngày chỉ làm bạn với tử thi, tịch mịch và thê lương.Cuộc sống như vậy chỉ sợ mỗi một ngày đều là dày vò đi? Thật đúng là làm khó hắn.Trong lòng bỗng nhiên hiểu được, từ khi Cổ Nhược trúng độc, sẽ đúng giờ hấp thụ khí tử thi để áp chế độc tính trong cơ thể, dù sao chuyện này quá mức quỷ dị, nếu như không có người giữ mộ phối hợp, những hành vi này của hắn chắc chắn bị người phát giác.