“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 480: Người trong lòng
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Có lẽ lại cùng hắn đánh nhau một trận cũng là chủ ý không tồi.Hắn thật sự rất…Muốn, vô cùng… Muốn đem Cổ Nhược đánh thành đầu heo......Đương nhiên hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, món nợ này hắn đành để sau này hẳn đòi vậy.Long Phù Nguyệt đã nhận thấy được thân thể của hắn bỗng nhiên cứng ngắc, cùng với sát khí thâm trầm bên trong.Cũng không biết là vì sao?Long Phù Nguyệt bỗng dưng cảm thấy rất hiểu rõ từng cảm xúc biến hóa nhỏ nhất của hắn,, cũng rất dễ dàng có thể biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.Nàng e sợ Phượng Thiên Vũ sẽ xuống tay đối với Cổ Nhược, đánh hắn tơi bời một trận, vội vàng chuyển đề tài: “À, cái kia, Cửu vương gia, tại sao ngươi lại biết mà đến nơi đây? Thương thế của ngươi sao rồi?”Phượng Thiên Vũ làm sao không biết trong cái đầu nghĩ nhỏ của nàng có ý nghĩ gì đang di chuyển trong đó?Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đầy mị hoặc có một ngọn sóng dâng cao, thản nhiên nói: “Ngươi còn có lá gan hỏi? Tại sao ngươi lại bỏ ta một mình ở Vấn Thiên quán, bốn năm ngày cũng không đến thăm? Ngươi không sợ vết thương của ta bỗng nhiên phát tác nặng, chân đạp một cái liền đi tìm Diêm vương Đại gia uống trà sao?”Long Phù Nguyệt co cổ lại, cười khan một tiếng.Nàng cũng không thể nói mình là đang trốn tránh hắn, tuy rằng bốn năm ngày không gặp mặt của hắn, nhưng nàng mỗi ngày đều có trở về, hỏi bệnh tình hắn, biết hắn một ngày đã một tốt hơn rất nhiều, thế này mới yên tâm không ló đầu ra.Phượng Thiên Vũ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm thở dài một hơi, biết nha đầu này không thể bức bách chặt quá, nếu ép nàng nàng sẽ lại chạy trốn. Tuy rằng hắn muốn nàng đến mức muốn nổi điên, nhưng chỉ có thể là từ từ sẽ đến. Lần này cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.Không có ai biết mấy ngày nay trôi qua, hắn có bao nhiêu gian nan, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, đã thấy không đến bóng dáng của nàng. Từ trong miệng tiểu nha đầu Lục Nhi của nàng dễ dàng biết cuộc sống hai năm qua của Long Phù Nguyệt, không khỏi cười khổ, hai năm qua mình trải qua cuộc sống không bằng chết, nhưng nàng lại sống thật tiêu diêu tự tại......Cũng may trời cao đối đãi với hắn coi như không tệ, để cho hắn lại tìm được nàng.Mà Long Phù Nguyệt lại có người trong lòng khác mất rồi!Không ai có thể hiểu được tâm tình hắn khi chợt biết được tin tức này, giống như trái tim bị ai đó đục khoét từng mảnh nhỏ, nhưng mà hắn nằm ở nơi đó một chút biện pháp cũng không có.Long Phù Nguyệt trốn tránh hắn bốn năm ngày không lộ diện, hắn nhớ nàng gần như sắp nổi điên, liều mạng dùng nội công chữa thương, chỉ vì có thể sớm một ngày đi ra ngoài tìm kiếm nàng......
Có lẽ lại cùng hắn đánh nhau một trận cũng là chủ ý không tồi.
Hắn thật sự rất…Muốn, vô cùng… Muốn đem Cổ Nhược đánh thành đầu heo......
Đương nhiên hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, món nợ này hắn đành để sau này hẳn đòi vậy.
Long Phù Nguyệt đã nhận thấy được thân thể của hắn bỗng nhiên cứng ngắc, cùng với sát khí thâm trầm bên trong.
Cũng không biết là vì sao?
Long Phù Nguyệt bỗng dưng cảm thấy rất hiểu rõ từng cảm xúc biến hóa nhỏ nhất của hắn,, cũng rất dễ dàng có thể biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.
Nàng e sợ Phượng Thiên Vũ sẽ xuống tay đối với Cổ Nhược, đánh hắn tơi bời một trận, vội vàng chuyển đề tài: “À, cái kia, Cửu vương gia, tại sao ngươi lại biết mà đến nơi đây? Thương thế của ngươi sao rồi?”
Phượng Thiên Vũ làm sao không biết trong cái đầu nghĩ nhỏ của nàng có ý nghĩ gì đang di chuyển trong đó?
Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đầy mị hoặc có một ngọn sóng dâng cao, thản nhiên nói: “Ngươi còn có lá gan hỏi? Tại sao ngươi lại bỏ ta một mình ở Vấn Thiên quán, bốn năm ngày cũng không đến thăm? Ngươi không sợ vết thương của ta bỗng nhiên phát tác nặng, chân đạp một cái liền đi tìm Diêm vương Đại gia uống trà sao?”
Long Phù Nguyệt co cổ lại, cười khan một tiếng.
Nàng cũng không thể nói mình là đang trốn tránh hắn, tuy rằng bốn năm ngày không gặp mặt của hắn, nhưng nàng mỗi ngày đều có trở về, hỏi bệnh tình hắn, biết hắn một ngày đã một tốt hơn rất nhiều, thế này mới yên tâm không ló đầu ra.
Phượng Thiên Vũ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm thở dài một hơi, biết nha đầu này không thể bức bách chặt quá, nếu ép nàng nàng sẽ lại chạy trốn. Tuy rằng hắn muốn nàng đến mức muốn nổi điên, nhưng chỉ có thể là từ từ sẽ đến. Lần này cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.
Không có ai biết mấy ngày nay trôi qua, hắn có bao nhiêu gian nan, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, đã thấy không đến bóng dáng của nàng. Từ trong miệng tiểu nha đầu Lục Nhi của nàng dễ dàng biết cuộc sống hai năm qua của Long Phù Nguyệt, không khỏi cười khổ, hai năm qua mình trải qua cuộc sống không bằng chết, nhưng nàng lại sống thật tiêu diêu tự tại......
Cũng may trời cao đối đãi với hắn coi như không tệ, để cho hắn lại tìm được nàng.
Mà Long Phù Nguyệt lại có người trong lòng khác mất rồi!
Không ai có thể hiểu được tâm tình hắn khi chợt biết được tin tức này, giống như trái tim bị ai đó đục khoét từng mảnh nhỏ, nhưng mà hắn nằm ở nơi đó một chút biện pháp cũng không có.
Long Phù Nguyệt trốn tránh hắn bốn năm ngày không lộ diện, hắn nhớ nàng gần như sắp nổi điên, liều mạng dùng nội công chữa thương, chỉ vì có thể sớm một ngày đi ra ngoài tìm kiếm nàng......
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Có lẽ lại cùng hắn đánh nhau một trận cũng là chủ ý không tồi.Hắn thật sự rất…Muốn, vô cùng… Muốn đem Cổ Nhược đánh thành đầu heo......Đương nhiên hắn sẽ không lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, món nợ này hắn đành để sau này hẳn đòi vậy.Long Phù Nguyệt đã nhận thấy được thân thể của hắn bỗng nhiên cứng ngắc, cùng với sát khí thâm trầm bên trong.Cũng không biết là vì sao?Long Phù Nguyệt bỗng dưng cảm thấy rất hiểu rõ từng cảm xúc biến hóa nhỏ nhất của hắn,, cũng rất dễ dàng có thể biết trong lòng hắn nghĩ cái gì.Nàng e sợ Phượng Thiên Vũ sẽ xuống tay đối với Cổ Nhược, đánh hắn tơi bời một trận, vội vàng chuyển đề tài: “À, cái kia, Cửu vương gia, tại sao ngươi lại biết mà đến nơi đây? Thương thế của ngươi sao rồi?”Phượng Thiên Vũ làm sao không biết trong cái đầu nghĩ nhỏ của nàng có ý nghĩ gì đang di chuyển trong đó?Hắn liếc mắt nhìn nàng một cái, trong đôi mắt đầy mị hoặc có một ngọn sóng dâng cao, thản nhiên nói: “Ngươi còn có lá gan hỏi? Tại sao ngươi lại bỏ ta một mình ở Vấn Thiên quán, bốn năm ngày cũng không đến thăm? Ngươi không sợ vết thương của ta bỗng nhiên phát tác nặng, chân đạp một cái liền đi tìm Diêm vương Đại gia uống trà sao?”Long Phù Nguyệt co cổ lại, cười khan một tiếng.Nàng cũng không thể nói mình là đang trốn tránh hắn, tuy rằng bốn năm ngày không gặp mặt của hắn, nhưng nàng mỗi ngày đều có trở về, hỏi bệnh tình hắn, biết hắn một ngày đã một tốt hơn rất nhiều, thế này mới yên tâm không ló đầu ra.Phượng Thiên Vũ liếc nhìn nàng một cái, trong lòng thầm thở dài một hơi, biết nha đầu này không thể bức bách chặt quá, nếu ép nàng nàng sẽ lại chạy trốn. Tuy rằng hắn muốn nàng đến mức muốn nổi điên, nhưng chỉ có thể là từ từ sẽ đến. Lần này cho dù như thế nào hắn cũng sẽ không buông tay.Không có ai biết mấy ngày nay trôi qua, hắn có bao nhiêu gian nan, mỗi ngày chỉ có thể nằm ở trên giường, đã thấy không đến bóng dáng của nàng. Từ trong miệng tiểu nha đầu Lục Nhi của nàng dễ dàng biết cuộc sống hai năm qua của Long Phù Nguyệt, không khỏi cười khổ, hai năm qua mình trải qua cuộc sống không bằng chết, nhưng nàng lại sống thật tiêu diêu tự tại......Cũng may trời cao đối đãi với hắn coi như không tệ, để cho hắn lại tìm được nàng.Mà Long Phù Nguyệt lại có người trong lòng khác mất rồi!Không ai có thể hiểu được tâm tình hắn khi chợt biết được tin tức này, giống như trái tim bị ai đó đục khoét từng mảnh nhỏ, nhưng mà hắn nằm ở nơi đó một chút biện pháp cũng không có.Long Phù Nguyệt trốn tránh hắn bốn năm ngày không lộ diện, hắn nhớ nàng gần như sắp nổi điên, liều mạng dùng nội công chữa thương, chỉ vì có thể sớm một ngày đi ra ngoài tìm kiếm nàng......