Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 489: Tiểu hồ Ly

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, có thời gian rời khỏi nhà một chuyến, nói không chừng trời thương, có thể để cho nàng may mắn gặp được viên Thận châu kia......Nàng nhìn chung quanh một chút, đột nhiên hỏi: “A, tiểu hồ ly đâu?”Vẫn không nói chuyện Mộc Tây La nói: “Các ngươi vừa mới đi ra ngoài không lâu, con hồ ly cũng đi ra ngoài. Không biết đi nơi nào?”Hắn một câu vừa mới rơi xuống đất, cửa phòng bỗng nhiên bịch một tiếng bị đại lực phá khai, một đoàn trắng núc ních gì đó chạy vội tiến vào.Đúng là vị tiểu hồ ly kia, khóe miệng của nó còn có một cọng lông gà, cũng không thèm nhìn tới phòng mọi người trong, oạch một tiếng liền chui đến dưới sàng.Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, thật cẩn thận ngồi xổm xuống, cùng tiểu hồ li kia mắt to trừng đôi mắt nhỏ: “Ngươi lại đi ăn trộm gà ăn?!”Tiểu hồ ly hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ban nãy ta nghe tiếng gáy dị thường hăng hái kia, ta nhất thời nhịn không được, liền...... Đi ăn vụng hai con gà.”“Ăn vụng thì ăn vụng, ngươi làm gì phải trốn tránh ở dưới giường này? Hay là —— Ngươi đã để cho chủ nhân con gà phát hiện sao?” Long Phù Nguyệt nhìn vẻ mặt của tiểu hồ ly, không cần nghĩ cũng biết chuyện xảy ra như thế nào.Úi —— Nói đến đây, tiểu hồ ly ngượng ngùng.Nó chỉ ăn vụng hai con gà, nhưng nữ chủ nhân nhà đó giống như hung thần ác sát, tay cầm con dao lớn đuổi theo nó bốn năm dặm. Làm hại nó cuống cuồng chạy suýt mất mạng.Hu hu hu hu, không biết nữ La Sát kia có đuổi tới không......Ý nghĩ của nó chưa kịp nghĩ xong, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang ong ong kỳ dị, thanh âm cực lớn, chấn động toàn bộ phòng ở đều đang rung chuyển.Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: “Máy bay rơi xuống rồi!”Phượng Thiên Vũ phản ứng cực kì nhanh, vội vã ôm lấy Long Phù Nguyệt, thân hình khẽ động, liền chạy ra khỏi căn phòng.Cổ Nhược, tiểu hồ ly, Mộc Tây La theo sát phía sau cũng vọt raTrên bầu trời tiếng động vù vù kia càng lúc càng lớn, cực kỳ giống với thanh âm của máy bay bay qua phát ra.Long Phù Nguyệt nhìn lung tung trên bầu trời, chợt thấy hướng Bắc đang có một luồng ánh sáng bạc bay về hướng này nhanh như điện chớp——Ông trời, sẽ không thật sự là máy bay chứ?! Thời đại này tại sao lại có thể có máy bay? Chẳng lẽ cả một chiếc máy bay cũng xuyên qua đến đây?(Oh Yee! Người mới xuất hiện nha!)

Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, có thời gian rời khỏi nhà một chuyến, nói không chừng trời thương, có thể để cho nàng may mắn gặp được viên Thận châu kia......

Nàng nhìn chung quanh một chút, đột nhiên hỏi: “A, tiểu hồ ly đâu?”

Vẫn không nói chuyện Mộc Tây La nói: “Các ngươi vừa mới đi ra ngoài không lâu, con hồ ly cũng đi ra ngoài. Không biết đi nơi nào?”

Hắn một câu vừa mới rơi xuống đất, cửa phòng bỗng nhiên bịch một tiếng bị đại lực phá khai, một đoàn trắng núc ních gì đó chạy vội tiến vào.

Đúng là vị tiểu hồ ly kia, khóe miệng của nó còn có một cọng lông gà, cũng không thèm nhìn tới phòng mọi người trong, oạch một tiếng liền chui đến dưới sàng.

Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, thật cẩn thận ngồi xổm xuống, cùng tiểu hồ li kia mắt to trừng đôi mắt nhỏ: “Ngươi lại đi ăn trộm gà ăn?!”

Tiểu hồ ly hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ban nãy ta nghe tiếng gáy dị thường hăng hái kia, ta nhất thời nhịn không được, liền...... Đi ăn vụng hai con gà.”

“Ăn vụng thì ăn vụng, ngươi làm gì phải trốn tránh ở dưới giường này? Hay là —— Ngươi đã để cho chủ nhân con gà phát hiện sao?” Long Phù Nguyệt nhìn vẻ mặt của tiểu hồ ly, không cần nghĩ cũng biết chuyện xảy ra như thế nào.

Úi —— Nói đến đây, tiểu hồ ly ngượng ngùng.

Nó chỉ ăn vụng hai con gà, nhưng nữ chủ nhân nhà đó giống như hung thần ác sát, tay cầm con dao lớn đuổi theo nó bốn năm dặm. Làm hại nó cuống cuồng chạy suýt mất mạng.

Hu hu hu hu, không biết nữ La Sát kia có đuổi tới không......

Ý nghĩ của nó chưa kịp nghĩ xong, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang ong ong kỳ dị, thanh âm cực lớn, chấn động toàn bộ phòng ở đều đang rung chuyển.

Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: “Máy bay rơi xuống rồi!”

Phượng Thiên Vũ phản ứng cực kì nhanh, vội vã ôm lấy Long Phù Nguyệt, thân hình khẽ động, liền chạy ra khỏi căn phòng.

Cổ Nhược, tiểu hồ ly, Mộc Tây La theo sát phía sau cũng vọt ra

Trên bầu trời tiếng động vù vù kia càng lúc càng lớn, cực kỳ giống với thanh âm của máy bay bay qua phát ra.

Long Phù Nguyệt nhìn lung tung trên bầu trời, chợt thấy hướng Bắc đang có một luồng ánh sáng bạc bay về hướng này nhanh như điện chớp——

Ông trời, sẽ không thật sự là máy bay chứ?! Thời đại này tại sao lại có thể có máy bay? Chẳng lẽ cả một chiếc máy bay cũng xuyên qua đến đây?

(Oh Yee! Người mới xuất hiện nha!)

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt cắn cắn môi, không nói gì, trong lòng cũng đang âm thầm hạ quyết tâm, có thời gian rời khỏi nhà một chuyến, nói không chừng trời thương, có thể để cho nàng may mắn gặp được viên Thận châu kia......Nàng nhìn chung quanh một chút, đột nhiên hỏi: “A, tiểu hồ ly đâu?”Vẫn không nói chuyện Mộc Tây La nói: “Các ngươi vừa mới đi ra ngoài không lâu, con hồ ly cũng đi ra ngoài. Không biết đi nơi nào?”Hắn một câu vừa mới rơi xuống đất, cửa phòng bỗng nhiên bịch một tiếng bị đại lực phá khai, một đoàn trắng núc ních gì đó chạy vội tiến vào.Đúng là vị tiểu hồ ly kia, khóe miệng của nó còn có một cọng lông gà, cũng không thèm nhìn tới phòng mọi người trong, oạch một tiếng liền chui đến dưới sàng.Long Phù Nguyệt ngẩn ngơ, thật cẩn thận ngồi xổm xuống, cùng tiểu hồ li kia mắt to trừng đôi mắt nhỏ: “Ngươi lại đi ăn trộm gà ăn?!”Tiểu hồ ly hắc hắc cười khan hai tiếng: “Ban nãy ta nghe tiếng gáy dị thường hăng hái kia, ta nhất thời nhịn không được, liền...... Đi ăn vụng hai con gà.”“Ăn vụng thì ăn vụng, ngươi làm gì phải trốn tránh ở dưới giường này? Hay là —— Ngươi đã để cho chủ nhân con gà phát hiện sao?” Long Phù Nguyệt nhìn vẻ mặt của tiểu hồ ly, không cần nghĩ cũng biết chuyện xảy ra như thế nào.Úi —— Nói đến đây, tiểu hồ ly ngượng ngùng.Nó chỉ ăn vụng hai con gà, nhưng nữ chủ nhân nhà đó giống như hung thần ác sát, tay cầm con dao lớn đuổi theo nó bốn năm dặm. Làm hại nó cuống cuồng chạy suýt mất mạng.Hu hu hu hu, không biết nữ La Sát kia có đuổi tới không......Ý nghĩ của nó chưa kịp nghĩ xong, ngoài phòng bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang ong ong kỳ dị, thanh âm cực lớn, chấn động toàn bộ phòng ở đều đang rung chuyển.Long Phù Nguyệt kêu to một tiếng: “Máy bay rơi xuống rồi!”Phượng Thiên Vũ phản ứng cực kì nhanh, vội vã ôm lấy Long Phù Nguyệt, thân hình khẽ động, liền chạy ra khỏi căn phòng.Cổ Nhược, tiểu hồ ly, Mộc Tây La theo sát phía sau cũng vọt raTrên bầu trời tiếng động vù vù kia càng lúc càng lớn, cực kỳ giống với thanh âm của máy bay bay qua phát ra.Long Phù Nguyệt nhìn lung tung trên bầu trời, chợt thấy hướng Bắc đang có một luồng ánh sáng bạc bay về hướng này nhanh như điện chớp——Ông trời, sẽ không thật sự là máy bay chứ?! Thời đại này tại sao lại có thể có máy bay? Chẳng lẽ cả một chiếc máy bay cũng xuyên qua đến đây?(Oh Yee! Người mới xuất hiện nha!)

Chương 489: Tiểu hồ Ly