“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…
Chương 510: Ngươi cũng ôm ta đi xuống được không
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt gần như vẫn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy, tiếp theo rơi thẳng xuống phía dưới, hắn cứ ôm nàng nhảy xuống như thế!Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên tai vù vù, tựa hồ ngã xuống một nơi vô cùng vô tận.Ô ô ô, nàng vẫn chưa muốn chết a.Té xuống như vậy chỉ sợ là thành hai cái bánh thịt, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rốt cuộc không thể phân biệt được đó......Trong tiếng thét chói tai, nàng chợt thấy thân mình ngừng lại một chút, Phượng Thiên Vũ tựa hồ ở trên vách điểm một cái, tiếp theo lại rơi xuống phía dưới.Đoạn đường này gần như là nhanh như điện chớp, Long Phù Nguyệt sợ tới mức ôm cổ Phượng Thiên Vũ thật chặc, ngay cả mắt cũng không dám mở......Hoa Tích Nguyệt nhìn thấy hai người Phượng Thiên Vũ giống như hòa tan vào trong mây mù, nhãn thần xinh đẹp hiện lên một chút hâm mộ, trông mong nhìn Cổ Nhược: “n công, ta so vị Long cô nương kia nhẹ hơn nhiều, ngài cũng ôm ta đi xuống được không? Vách núi đen này thật hiểm trở, ta sợ quá à......”Tiểu hồ ly ngạc nhiên liếc mắt nhìn nó: “Lão tỷ, tỷ bình thường cả ngày ở vách núi đen ẩn lên nấp xuống, khi nào thì biết sợ vậy......”Nó vẫn chưa kịp nói xong, đã bị Hoa Tích Nguyệt quét té ngã: “Hoa Đậu Đậu, đệ không nói lời nào không có người nói đệ câm điếc đâu!”Tiểu hồ ly cũng nổi giận: “Tỷ lại bảo ta hoa Đậu Đậu, ta không bao giờ lại nhận lão tỷ như tỷ nữa!”Hai hồ ly tức giận trừng mắt nhìn nhau, giống như mắt gà chọi.Cổ Nhược thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!”Bóng trắng chợt lóe, hắn cũng nhảy xuống. Tay áo phiêu phiêu, giống như tiên tử giáng trần.Hắn vừa mới rơi xuống một trượng, đỉnh đầu chợt lóe một phấn ảnh, một vật lông xù đã dừng ở đầu vai hắn, hai móng vuốt nhỏ gắt gao bám lấy quần áo hắn: “n công, ta và ngài cùng nhau đi xuống.”Phía sau, Cổ Nhược đương nhiên sẽ không tiện hất ra, thở dài một hơi, cũng đành phải mặc kệ nó.Tiểu hồ ly tức giận đến dậm chân: “Tỷ tỷ, thối hồ tính khi thất thường, dám bỏ lại ta, theo xú nam nhân chạy như thế......”Nó nhìn xuống phía dưới một cái, vách núi đen nho nhỏ này đương nhiên sẽ không làm khó được nó, cái đuôi lay động, cũng nhảy xuống. Đuôi to mở ra, tựa như cái dù nhảy, cũng là dị thường vững chắc.
Long Phù Nguyệt gần như vẫn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy, tiếp theo rơi thẳng xuống phía dưới, hắn cứ ôm nàng nhảy xuống như thế!
Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên tai vù vù, tựa hồ ngã xuống một nơi vô cùng vô tận.
Ô ô ô, nàng vẫn chưa muốn chết a.
Té xuống như vậy chỉ sợ là thành hai cái bánh thịt, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rốt cuộc không thể phân biệt được đó......
Trong tiếng thét chói tai, nàng chợt thấy thân mình ngừng lại một chút, Phượng Thiên Vũ tựa hồ ở trên vách điểm một cái, tiếp theo lại rơi xuống phía dưới.
Đoạn đường này gần như là nhanh như điện chớp, Long Phù Nguyệt sợ tới mức ôm cổ Phượng Thiên Vũ thật chặc, ngay cả mắt cũng không dám mở......
Hoa Tích Nguyệt nhìn thấy hai người Phượng Thiên Vũ giống như hòa tan vào trong mây mù, nhãn thần xinh đẹp hiện lên một chút hâm mộ, trông mong nhìn Cổ Nhược: “n công, ta so vị Long cô nương kia nhẹ hơn nhiều, ngài cũng ôm ta đi xuống được không? Vách núi đen này thật hiểm trở, ta sợ quá à......”
Tiểu hồ ly ngạc nhiên liếc mắt nhìn nó: “Lão tỷ, tỷ bình thường cả ngày ở vách núi đen ẩn lên nấp xuống, khi nào thì biết sợ vậy......”
Nó vẫn chưa kịp nói xong, đã bị Hoa Tích Nguyệt quét té ngã: “Hoa Đậu Đậu, đệ không nói lời nào không có người nói đệ câm điếc đâu!”
Tiểu hồ ly cũng nổi giận: “Tỷ lại bảo ta hoa Đậu Đậu, ta không bao giờ lại nhận lão tỷ như tỷ nữa!”
Hai hồ ly tức giận trừng mắt nhìn nhau, giống như mắt gà chọi.
Cổ Nhược thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!”
Bóng trắng chợt lóe, hắn cũng nhảy xuống. Tay áo phiêu phiêu, giống như tiên tử giáng trần.
Hắn vừa mới rơi xuống một trượng, đỉnh đầu chợt lóe một phấn ảnh, một vật lông xù đã dừng ở đầu vai hắn, hai móng vuốt nhỏ gắt gao bám lấy quần áo hắn: “n công, ta và ngài cùng nhau đi xuống.”
Phía sau, Cổ Nhược đương nhiên sẽ không tiện hất ra, thở dài một hơi, cũng đành phải mặc kệ nó.
Tiểu hồ ly tức giận đến dậm chân: “Tỷ tỷ, thối hồ tính khi thất thường, dám bỏ lại ta, theo xú nam nhân chạy như thế......”
Nó nhìn xuống phía dưới một cái, vách núi đen nho nhỏ này đương nhiên sẽ không làm khó được nó, cái đuôi lay động, cũng nhảy xuống. Đuôi to mở ra, tựa như cái dù nhảy, cũng là dị thường vững chắc.
Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Long Phù Nguyệt gần như vẫn chưa kịp phản ứng, thân mình đã bị Phượng Thiên Vũ ôm lấy, tiếp theo rơi thẳng xuống phía dưới, hắn cứ ôm nàng nhảy xuống như thế!Long Phù Nguyệt thét một tiếng chói tai, sợ tới mức trái tim gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, bên tai vù vù, tựa hồ ngã xuống một nơi vô cùng vô tận.Ô ô ô, nàng vẫn chưa muốn chết a.Té xuống như vậy chỉ sợ là thành hai cái bánh thịt, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi, rốt cuộc không thể phân biệt được đó......Trong tiếng thét chói tai, nàng chợt thấy thân mình ngừng lại một chút, Phượng Thiên Vũ tựa hồ ở trên vách điểm một cái, tiếp theo lại rơi xuống phía dưới.Đoạn đường này gần như là nhanh như điện chớp, Long Phù Nguyệt sợ tới mức ôm cổ Phượng Thiên Vũ thật chặc, ngay cả mắt cũng không dám mở......Hoa Tích Nguyệt nhìn thấy hai người Phượng Thiên Vũ giống như hòa tan vào trong mây mù, nhãn thần xinh đẹp hiện lên một chút hâm mộ, trông mong nhìn Cổ Nhược: “n công, ta so vị Long cô nương kia nhẹ hơn nhiều, ngài cũng ôm ta đi xuống được không? Vách núi đen này thật hiểm trở, ta sợ quá à......”Tiểu hồ ly ngạc nhiên liếc mắt nhìn nó: “Lão tỷ, tỷ bình thường cả ngày ở vách núi đen ẩn lên nấp xuống, khi nào thì biết sợ vậy......”Nó vẫn chưa kịp nói xong, đã bị Hoa Tích Nguyệt quét té ngã: “Hoa Đậu Đậu, đệ không nói lời nào không có người nói đệ câm điếc đâu!”Tiểu hồ ly cũng nổi giận: “Tỷ lại bảo ta hoa Đậu Đậu, ta không bao giờ lại nhận lão tỷ như tỷ nữa!”Hai hồ ly tức giận trừng mắt nhìn nhau, giống như mắt gà chọi.Cổ Nhược thản nhiên nói một câu: “Đi thôi!”Bóng trắng chợt lóe, hắn cũng nhảy xuống. Tay áo phiêu phiêu, giống như tiên tử giáng trần.Hắn vừa mới rơi xuống một trượng, đỉnh đầu chợt lóe một phấn ảnh, một vật lông xù đã dừng ở đầu vai hắn, hai móng vuốt nhỏ gắt gao bám lấy quần áo hắn: “n công, ta và ngài cùng nhau đi xuống.”Phía sau, Cổ Nhược đương nhiên sẽ không tiện hất ra, thở dài một hơi, cũng đành phải mặc kệ nó.Tiểu hồ ly tức giận đến dậm chân: “Tỷ tỷ, thối hồ tính khi thất thường, dám bỏ lại ta, theo xú nam nhân chạy như thế......”Nó nhìn xuống phía dưới một cái, vách núi đen nho nhỏ này đương nhiên sẽ không làm khó được nó, cái đuôi lay động, cũng nhảy xuống. Đuôi to mở ra, tựa như cái dù nhảy, cũng là dị thường vững chắc.