Tác giả:

“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như…

Chương 513: Lãng mạn đẹp đẽ

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng gặp cùng cảnh tượng giống tiểu hồ ly.Nàng bị Phượng Thiên Vũ ôm bay xuống, cũng rơi vào bên trong rừng đào, Phượng Thiên Vũ đặt nàng xuống.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đều bị dọa trắng bệch, liều mạng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi...... Ngươi muốn hù chết ta phải không?”Phượng Thiên Vũ nhếch miệng, cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta vốn muốn ôm nàng tự tử vì tình, nhưng sau đó nghĩ lại, cứ té xuống như vậy, xương thịt sẽ nát tan, không đẹp chút nào, tuyệt đối sẽ không còn xinh đẹp lãng mạn nữa, cho nên nghĩ kĩ lại vẫn quên đi là tốt nhất.”Long Phù Nguyệt bị hắn đùa gần như có chút dở khóc dở cười, trừng mắt liếc hắn: “Lãng mạn xinh đẹp? Ngươi từ nơi nào học được nhiều từ ngữ hiện đại như vậy?”Phượng Thiên Vũ búng nhẹ lên chiếc mũi thon của nàng: “Nha đầu ngốc, đây không phải là lời nàng thường nói sao? Ta nghe vài lần, tự nhiên cũng học xong.”Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: “Ta và ngươi mới gặp mặt vài lần mà thôi, cũng không nhớ rõ cùng ngươi đã nói hai từ này......”Phượng Thiên Vũ u oán nhìn nàng: “Là trí nhớ của nàng quá kém, một người sống sờ sờ như ta nàng cũng quên, huống chi là một hai câu?”Đôi mắt sâu như đáy biển thăm thẳm của hắn, thoáng lên một tia u oán, làm cho Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu run lên.Nàng không muốn dây dưa đề tài này nữa, ngẩng đầu nhìn lên trên.Khẽ nhíu mày: “Sao đại sư huynh bọn họ vẫn chưa xuống nhỉ?”Trong tâm của Phượng Thiên Vũ cũng có chút buồn bực, hắn là biết rõ khinh công của Cổ Nhược. Gần như cùng mình tương xứng. Mà chính mình còn ôm một người, hắn cũng là mình không, theo lý nên không chậm hơn so với mình mới đúng.

Giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng gặp cùng cảnh tượng giống tiểu hồ ly.

Nàng bị Phượng Thiên Vũ ôm bay xuống, cũng rơi vào bên trong rừng đào, Phượng Thiên Vũ đặt nàng xuống.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đều bị dọa trắng bệch, liều mạng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi...... Ngươi muốn hù chết ta phải không?”

Phượng Thiên Vũ nhếch miệng, cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta vốn muốn ôm nàng tự tử vì tình, nhưng sau đó nghĩ lại, cứ té xuống như vậy, xương thịt sẽ nát tan, không đẹp chút nào, tuyệt đối sẽ không còn xinh đẹp lãng mạn nữa, cho nên nghĩ kĩ lại vẫn quên đi là tốt nhất.”

Long Phù Nguyệt bị hắn đùa gần như có chút dở khóc dở cười, trừng mắt liếc hắn: “Lãng mạn xinh đẹp? Ngươi từ nơi nào học được nhiều từ ngữ hiện đại như vậy?”

Phượng Thiên Vũ búng nhẹ lên chiếc mũi thon của nàng: “Nha đầu ngốc, đây không phải là lời nàng thường nói sao? Ta nghe vài lần, tự nhiên cũng học xong.”

Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: “Ta và ngươi mới gặp mặt vài lần mà thôi, cũng không nhớ rõ cùng ngươi đã nói hai từ này......”

Phượng Thiên Vũ u oán nhìn nàng: “Là trí nhớ của nàng quá kém, một người sống sờ sờ như ta nàng cũng quên, huống chi là một hai câu?”

Đôi mắt sâu như đáy biển thăm thẳm của hắn, thoáng lên một tia u oán, làm cho Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu run lên.

Nàng không muốn dây dưa đề tài này nữa, ngẩng đầu nhìn lên trên.

Khẽ nhíu mày: “Sao đại sư huynh bọn họ vẫn chưa xuống nhỉ?”

Trong tâm của Phượng Thiên Vũ cũng có chút buồn bực, hắn là biết rõ khinh công của Cổ Nhược. Gần như cùng mình tương xứng. Mà chính mình còn ôm một người, hắn cũng là mình không, theo lý nên không chậm hơn so với mình mới đúng.

Nghịch Ngợm Cổ PhiTác giả: Mục Đan PhongTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Rầm!” Một bàn tay nhỏ bé vỗ vào cái án màu đen “Cái gì? Lại bắt nhầm hồn rồi?” “Ngươi có biết người Miêu chúng ta trở thành sinh viên rất không dễ dàng hay không? Ngươi có biết ta khổ công đọc sách mười mấy năm, thật vất vả mới trở thành người có tri thức, lương cao tháng đầu ta còn chưa có lấy được hay không …” Long Phù Nguyệt xinh đẹp, đôi mắt to cháy lên lửa giận hừng hực, gần như muốn đem Diêm Quân mặt đen ở đối diện đốt thành mấy cái lổ thủng trên người ông ta. Diêm Quân mặt đen cười lấy lòng, trong lòng cũng đang âm thầm nguyền rủa đám thủ hạ tiểu quỷ: "Hừ, gần đây con thỏ nhỏ chết tiệt kia liên tiếp làm lỗi, làm hại hắn bị khổ chủ giáo huấn giống như con cháu không bằng ai, xem ra đất địa phủ này phải chỉnh đốn chặt chẽ lại mới được....." "Được rồi, được rồi, ván đã đóng thuyền, cô nương cũng đừng oán thán nữa, chúng ta… chúng ta nhất định bồi thường cô nương." Bên cạnh phán quan thật sự không đành lòng nhìn thủ lĩnh bị một phàm nhân mắng mỏ, đi ra giảng hòa. "Bồi thường như… Giờ phút này, Long Phù Nguyệt cũng gặp cùng cảnh tượng giống tiểu hồ ly.Nàng bị Phượng Thiên Vũ ôm bay xuống, cũng rơi vào bên trong rừng đào, Phượng Thiên Vũ đặt nàng xuống.Khuôn mặt nhỏ nhắn của Long Phù Nguyệt đều bị dọa trắng bệch, liều mạng trừng mắt nhìn Phượng Thiên Vũ: “Ngươi...... Ngươi muốn hù chết ta phải không?”Phượng Thiên Vũ nhếch miệng, cười một nụ cười khuynh quốc khuynh thành: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta vốn muốn ôm nàng tự tử vì tình, nhưng sau đó nghĩ lại, cứ té xuống như vậy, xương thịt sẽ nát tan, không đẹp chút nào, tuyệt đối sẽ không còn xinh đẹp lãng mạn nữa, cho nên nghĩ kĩ lại vẫn quên đi là tốt nhất.”Long Phù Nguyệt bị hắn đùa gần như có chút dở khóc dở cười, trừng mắt liếc hắn: “Lãng mạn xinh đẹp? Ngươi từ nơi nào học được nhiều từ ngữ hiện đại như vậy?”Phượng Thiên Vũ búng nhẹ lên chiếc mũi thon của nàng: “Nha đầu ngốc, đây không phải là lời nàng thường nói sao? Ta nghe vài lần, tự nhiên cũng học xong.”Long Phù Nguyệt hừ một tiếng: “Ta và ngươi mới gặp mặt vài lần mà thôi, cũng không nhớ rõ cùng ngươi đã nói hai từ này......”Phượng Thiên Vũ u oán nhìn nàng: “Là trí nhớ của nàng quá kém, một người sống sờ sờ như ta nàng cũng quên, huống chi là một hai câu?”Đôi mắt sâu như đáy biển thăm thẳm của hắn, thoáng lên một tia u oán, làm cho Long Phù Nguyệt kìm lòng không đậu run lên.Nàng không muốn dây dưa đề tài này nữa, ngẩng đầu nhìn lên trên.Khẽ nhíu mày: “Sao đại sư huynh bọn họ vẫn chưa xuống nhỉ?”Trong tâm của Phượng Thiên Vũ cũng có chút buồn bực, hắn là biết rõ khinh công của Cổ Nhược. Gần như cùng mình tương xứng. Mà chính mình còn ôm một người, hắn cũng là mình không, theo lý nên không chậm hơn so với mình mới đúng.

Chương 513: Lãng mạn đẹp đẽ