Tác giả:

Gặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người…

Chương 14

Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Ngải Mễ nhìn ánh mắt trong veo nhưng kiên định của Lâm Dĩ An, lòng cô có từng đợt sóng, thoáng chút sợ hãi. Cô cười nhạt “Cô vẫn còn trẻ, có lẽ chưa hiểu được những gì tôi từng trải qua. Hy vọng sau này, cô sẽ không hối hận vì sự kiên định ngày hôm nay”.Ngải Mễ đứng dậy, đặt tờ tiền lên bàn rồi từng bước rời đi, gót giày gõ trên sàn nhà vang lên từng tiếng đầy kêu ngạo.Ngải Mễ điện thoại cho Ngạn Tiếu, nhưng anh tắt máy, cô tức giận nhưng cố kiềm chế, cô đến công ty anh thì được báo rằng anh đã ra ngoài, cuối cùng, cô phải đứng chờ ở siêu thị nhỏ trước con hẻm vào nhà Lâm Dĩ An.Mưa lớn như trút nước, da cô lạnh ngắt, áo khoác ngoài đã ướt, Ngải Mễ vẫn kiên trì đứng đó, mãi đến trời tối, cô thấy Ngạn Tiếu mở cửa xe, anh cởi áo khoác che mưa khi người con gái đó bước xuống, trong màn mưa, hai người hướng về phía siêu thị.Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Ngải Mễ, Ngạn Tiếu sững sờ, anh đứng ngây người trong làn mưa nhìn cô.Ngải Mễ nhắm chặt mắt, cô đau đớn đến mím chặt môi, không cách nào nhìn được nữa.Xoay người bước đi, hòa vào làn mưa xối xả.Ngạn Tiếu vụt chạy theo, Lâm Dĩ An đứng ngây như phổng, chỉ biết nhìn theo Anh bất chấp đuổi theo Ngải Mễ. Anh choàng áo khoác che lên đầu cô, giọng gấp rút “Em… ướt hết rồi, lên xe về cùng anh”.Ngải Mễ nhìn anh, không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt trên mặt cô. Cô như phát điên đấm vào ngực anh “Ngạn Tiếu, anh là thằng đàn ông khốn kiếp, anh phản bội tôi, anh dám phản bội tôi?”Ngạn Tiếu mặc Ngải Mễ gào thét, anh trùm áo lên đầu cô, bế ngang cô bước về phía xe.Khi vào nhà, anh đẩy cô vào phòng tắm, mãi rất lâu sau vẫn không thấy Ngải Mễ bước ra, Ngạn Tiếu mới hốt hoảng đập cửa “Ngải Mễ, em có làm sao không? Ngải Mễ?”Khi anh đạp cửa ra, thấy cô ngồi ôm chân ở dưới vòi sen, đầu gục vào cánh tay, cả người run lên bần bật.Ngạn Tiêu thở dài, anh cẩn thận ôm lấy cô đi ra, giúp cô thay quần áo, lau khô tóc.“Em tránh anh đi, mắng anh đi, đánh anh cũng được, nhưng có chuyện này anh nhất định phải nói…”“Chúng ta… chúng ta ly hôn đi”.Ngải Mễ im lặng, một lúc sau, cô xoay người lại nhìn anh, cười khẽ “Ly hôn sao? Ngạn Tiếu, chúng ta sẽ không ly hôn”.

Ngải Mễ nhìn ánh mắt trong veo nhưng kiên định của Lâm Dĩ An, lòng cô có từng đợt sóng, thoáng chút sợ hãi. 

Cô cười nhạt “Cô vẫn còn trẻ, có lẽ chưa hiểu được những gì tôi từng trải qua. Hy vọng sau này, cô sẽ không hối hận vì sự kiên định ngày hôm nay”.

Ngải Mễ đứng dậy, đặt tờ tiền lên bàn rồi từng bước rời đi, gót giày gõ trên sàn nhà vang lên từng tiếng đầy kêu ngạo.

Ngải Mễ điện thoại cho Ngạn Tiếu, nhưng anh tắt máy, cô tức giận nhưng cố kiềm chế, cô đến công ty anh thì được báo rằng anh đã ra ngoài, cuối cùng, cô phải đứng chờ ở siêu thị nhỏ trước con hẻm vào nhà Lâm Dĩ An.

Mưa lớn như trút nước, da cô lạnh ngắt, áo khoác ngoài đã ướt, Ngải Mễ vẫn kiên trì đứng đó, mãi đến trời tối, cô thấy Ngạn Tiếu mở cửa xe, anh cởi áo khoác che mưa khi người con gái đó bước xuống, trong màn mưa, hai người hướng về phía siêu thị.

Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Ngải Mễ, Ngạn Tiếu sững sờ, anh đứng ngây người trong làn mưa nhìn cô.

Ngải Mễ nhắm chặt mắt, cô đau đớn đến mím chặt môi, không cách nào nhìn được nữa.

Xoay người bước đi, hòa vào làn mưa xối xả.

Ngạn Tiếu vụt chạy theo, Lâm Dĩ An đứng ngây như phổng, chỉ biết nhìn theo Anh bất chấp đuổi theo Ngải Mễ. Anh choàng áo khoác che lên đầu cô, giọng gấp rút “Em… ướt hết rồi, lên xe về cùng anh”.

Ngải Mễ nhìn anh, không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt trên mặt cô. Cô như phát điên đấm vào ngực anh “Ngạn Tiếu, anh là thằng đàn ông khốn kiếp, anh phản bội tôi, anh dám phản bội tôi?”

Ngạn Tiếu mặc Ngải Mễ gào thét, anh trùm áo lên đầu cô, bế ngang cô bước về phía xe.

Khi vào nhà, anh đẩy cô vào phòng tắm, mãi rất lâu sau vẫn không thấy Ngải Mễ bước ra, Ngạn Tiếu mới hốt hoảng đập cửa “Ngải Mễ, em có làm sao không? Ngải Mễ?”

Khi anh đạp cửa ra, thấy cô ngồi ôm chân ở dưới vòi sen, đầu gục vào cánh tay, cả người run lên bần bật.

Ngạn Tiêu thở dài, anh cẩn thận ôm lấy cô đi ra, giúp cô thay quần áo, lau khô tóc.

“Em tránh anh đi, mắng anh đi, đánh anh cũng được, nhưng có chuyện này anh nhất định phải nói…”

“Chúng ta… chúng ta ly hôn đi”.

Ngải Mễ im lặng, một lúc sau, cô xoay người lại nhìn anh, cười khẽ “Ly hôn sao? Ngạn Tiếu, chúng ta sẽ không ly hôn”.

Ai Đã Cùng Em Đi Qua Thanh Xuân?Tác giả: Bối TâmTruyện Ngôn TìnhGặp nhau năm mười sáu tuổi, cùng nhau đi qua chuỗi ngày thanh xuân tươi đẹp nhất của cuộc đời, khi nắm tay đi qua chông gai, sóng gió, em vẫn nghĩ, anh là người hiểu em nhất, yêu thương em nhất, trân trọng em nhất, người khác sẽ không nhưng anh sẽ tha thứ và bao dung cho con người em cả đời này…nhưng, em không hề nghĩ sẽ có một ngày, anh đối xử với người con gái khác, như đã từng với em. Yêu em từ lúc bản thân chưa có gì, ở bên em vào những ngày tháng gian khổ nhất, khó khăn nhất, mình cùng nhau vượt qua, anh vẫn nghĩ mình là bầu trời của em, sẽ che chở cho em cả cuộc đời…nhưng, anh không hề nghĩ, cho đến một ngày, em không cần sự che chở của anh nữa. Ngạn Tiếu cuối đầu nhìn ly cà phê, giọng anh trầm ấm “trừ cổ phần của công ty, tấc cả tài sản dưới tên anh đều sẽ thuộc về em” Ngải Mễ cất bước, gót giày nhọn gõ trên sàn nhà phát ra âm thanh lạnh lẽo “được, ngày mai anh cứ cho người mang đơn đến, em sẽ ký” Ngải Mễ đứng bên cạnh đài phun nước, cô kéo chiếc áo khoác đắt tiền trên người… Ngải Mễ nhìn ánh mắt trong veo nhưng kiên định của Lâm Dĩ An, lòng cô có từng đợt sóng, thoáng chút sợ hãi. Cô cười nhạt “Cô vẫn còn trẻ, có lẽ chưa hiểu được những gì tôi từng trải qua. Hy vọng sau này, cô sẽ không hối hận vì sự kiên định ngày hôm nay”.Ngải Mễ đứng dậy, đặt tờ tiền lên bàn rồi từng bước rời đi, gót giày gõ trên sàn nhà vang lên từng tiếng đầy kêu ngạo.Ngải Mễ điện thoại cho Ngạn Tiếu, nhưng anh tắt máy, cô tức giận nhưng cố kiềm chế, cô đến công ty anh thì được báo rằng anh đã ra ngoài, cuối cùng, cô phải đứng chờ ở siêu thị nhỏ trước con hẻm vào nhà Lâm Dĩ An.Mưa lớn như trút nước, da cô lạnh ngắt, áo khoác ngoài đã ướt, Ngải Mễ vẫn kiên trì đứng đó, mãi đến trời tối, cô thấy Ngạn Tiếu mở cửa xe, anh cởi áo khoác che mưa khi người con gái đó bước xuống, trong màn mưa, hai người hướng về phía siêu thị.Khoảnh khắc bắt gặp ánh mắt Ngải Mễ, Ngạn Tiếu sững sờ, anh đứng ngây người trong làn mưa nhìn cô.Ngải Mễ nhắm chặt mắt, cô đau đớn đến mím chặt môi, không cách nào nhìn được nữa.Xoay người bước đi, hòa vào làn mưa xối xả.Ngạn Tiếu vụt chạy theo, Lâm Dĩ An đứng ngây như phổng, chỉ biết nhìn theo Anh bất chấp đuổi theo Ngải Mễ. Anh choàng áo khoác che lên đầu cô, giọng gấp rút “Em… ướt hết rồi, lên xe về cùng anh”.Ngải Mễ nhìn anh, không phân biệt được đâu là nước mưa, đâu là nước mắt trên mặt cô. Cô như phát điên đấm vào ngực anh “Ngạn Tiếu, anh là thằng đàn ông khốn kiếp, anh phản bội tôi, anh dám phản bội tôi?”Ngạn Tiếu mặc Ngải Mễ gào thét, anh trùm áo lên đầu cô, bế ngang cô bước về phía xe.Khi vào nhà, anh đẩy cô vào phòng tắm, mãi rất lâu sau vẫn không thấy Ngải Mễ bước ra, Ngạn Tiếu mới hốt hoảng đập cửa “Ngải Mễ, em có làm sao không? Ngải Mễ?”Khi anh đạp cửa ra, thấy cô ngồi ôm chân ở dưới vòi sen, đầu gục vào cánh tay, cả người run lên bần bật.Ngạn Tiêu thở dài, anh cẩn thận ôm lấy cô đi ra, giúp cô thay quần áo, lau khô tóc.“Em tránh anh đi, mắng anh đi, đánh anh cũng được, nhưng có chuyện này anh nhất định phải nói…”“Chúng ta… chúng ta ly hôn đi”.Ngải Mễ im lặng, một lúc sau, cô xoay người lại nhìn anh, cười khẽ “Ly hôn sao? Ngạn Tiếu, chúng ta sẽ không ly hôn”.

Chương 14