Trong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không…
Chương 17: Sắc phong (tiếp) kí ức
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Bạch đào bay phấp phớp tựa như những bông tuyết xinh đẹp đang tạo nên một bức tranh thiên nhiên.Từ những cánh hoa bạch đào đang nhẹ nhàng m*n tr*n lên làn tóc mai của Phượng Ánh Tuyết trong thật xinh đẹp và cũng gợi lên cho ai kia đang nhớ người nào đó.Phượng Ánh Tuyết khẽ đứng dậy làm cho những cánh hoa bạch đào từ trên người nàng nhẹ nhàng rơi xuống chạm trên thảm cỏ xanh. Từng bước từng bước đi vô định của Phượng Ánh Tuyết tiến đến trước mặt hoàng thượng nhẹ nhàng ngẫng đầu lên đưa một đôi mắt vô hồn nhìn hoàng thượng vội đưa một túi vải trước mặt hoàng thượng như ngõ ý là "người hãy nhận đi!".Hoàng thượng hơi ngạc nhiên khi thấy tiểu cô nương đang tiến về phiá hắn với bước chân như hệt con rối, càng ngạc nhiên hơn khi thấy tiểu cô nương ngẫng đầu lên nhìn mình với...một khuôn có một vết sẹo dài xấu xí dữ tợn ở ngay má. Hoàng thượng bỗng nhiên dân lên một niềm chua xót thương cảm và kèm theo đó là một chút quen thuộc. Hoàng thượng thấy tiểu cô nương đưa cho mình một túi vải thô sơ như nguyện ý bảo mình "hãy cầm đi!". Động tác tao nhã nhẹ nhàng của hắn cầm lên túi vải tháo nút thắt ở bên ngoài cư nhiên bên trong là những quả lê vàng ươm tươi ngon thơm ngát đang chờ người ta thưởng thức. Hoàng thượng cúi xuống nhìn vào đôi mắt vô hồn của tiểu cô nương nhưng lại ánh lên sự chờ mong, thấy vậy hoàng thượng khẽ đưa lên môi bạc nhẹ nhàng cắn một miếng mặc cho đám ám vệ trong bóng tối ra hiệu nhưng hoàng thượng vẫn cứ nhiên ăn.Miếng lê vừa giòn vừa ngọt chứa đầy mộng nước đang hoà quyện vào trong vị giác của hắn làm cho hắn ngạc nhiên nhớ lại cái hương vị này và cũng làm cho hắn nhớ lại kí ức vào mấy năm trước.Đoạn kí ức đó vốn dĩ đã ngủ rồi nay đột nhiên lại thức tỉnh...Mùa hè năm đó nàng chính tay gọt lê cho hắn ăn còn nói là do chính nàng lựa chọn tự tay hái xuống mong đừng phụ tâm ý của nàng và cái mùi vị của quả lê này khiến hắn không bao giờ quên và cả nụ cười mãng nguyện của nàng.Thoát khỏi kí ức, hắn lại nhìn tiểu cô nương trước mặt này tại sao lại cho hắn nhớ về kí ức của Linh nhi nhiều như vậy? Rốt cuộc thì tiểu cô nương đến với hắn vì mục đích gì?
Bạch đào bay phấp phớp tựa như những bông tuyết xinh đẹp đang tạo nên một bức tranh thiên nhiên.
Từ những cánh hoa bạch đào đang nhẹ nhàng m*n tr*n lên làn tóc mai của Phượng Ánh Tuyết trong thật xinh đẹp và cũng gợi lên cho ai kia đang nhớ người nào đó.
Phượng Ánh Tuyết khẽ đứng dậy làm cho những cánh hoa bạch đào từ trên người nàng nhẹ nhàng rơi xuống chạm trên thảm cỏ xanh. Từng bước từng bước đi vô định của Phượng Ánh Tuyết tiến đến trước mặt hoàng thượng nhẹ nhàng ngẫng đầu lên đưa một đôi mắt vô hồn nhìn hoàng thượng vội đưa một túi vải trước mặt hoàng thượng như ngõ ý là "người hãy nhận đi!".
Hoàng thượng hơi ngạc nhiên khi thấy tiểu cô nương đang tiến về phiá hắn với bước chân như hệt con rối, càng ngạc nhiên hơn khi thấy tiểu cô nương ngẫng đầu lên nhìn mình với...một khuôn có một vết sẹo dài xấu xí dữ tợn ở ngay má. Hoàng thượng bỗng nhiên dân lên một niềm chua xót thương cảm và kèm theo đó là một chút quen thuộc. Hoàng thượng thấy tiểu cô nương đưa cho mình một túi vải thô sơ như nguyện ý bảo mình "hãy cầm đi!". Động tác tao nhã nhẹ nhàng của hắn cầm lên túi vải tháo nút thắt ở bên ngoài cư nhiên bên trong là những quả lê vàng ươm tươi ngon thơm ngát đang chờ người ta thưởng thức. Hoàng thượng cúi xuống nhìn vào đôi mắt vô hồn của tiểu cô nương nhưng lại ánh lên sự chờ mong, thấy vậy hoàng thượng khẽ đưa lên môi bạc nhẹ nhàng cắn một miếng mặc cho đám ám vệ trong bóng tối ra hiệu nhưng hoàng thượng vẫn cứ nhiên ăn.
Miếng lê vừa giòn vừa ngọt chứa đầy mộng nước đang hoà quyện vào trong vị giác của hắn làm cho hắn ngạc nhiên nhớ lại cái hương vị này và cũng làm cho hắn nhớ lại kí ức vào mấy năm trước.
Đoạn kí ức đó vốn dĩ đã ngủ rồi nay đột nhiên lại thức tỉnh...
Mùa hè năm đó nàng chính tay gọt lê cho hắn ăn còn nói là do chính nàng lựa chọn tự tay hái xuống mong đừng phụ tâm ý của nàng và cái mùi vị của quả lê này khiến hắn không bao giờ quên và cả nụ cười mãng nguyện của nàng.
Thoát khỏi kí ức, hắn lại nhìn tiểu cô nương trước mặt này tại sao lại cho hắn nhớ về kí ức của Linh nhi nhiều như vậy? Rốt cuộc thì tiểu cô nương đến với hắn vì mục đích gì?
Công Chúa Ngốc Của Vương Gia Lạnh LùngTác giả: Mèo con ham ănTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTrong một căn phòng trắng âm u và lạnh lẽo. Có một người đàn ông đang ngồi trên giường ôm tấm dra trắng đầy vết máu. Tí tách! Tí tách! Từng giọt nước mắt của người đàn ông đó rơi xuống hay là từng giọt mưa lăn dài trên cửa sổ khóc thay cho người đàn ông đó. " Ánh Tuyết! Anh xin lỗi đáng lẽ ra anh phải nên ở cùng em thì giờ này chúng ta...không phải âm dương cách biệt". Vừa nói xong hắn bắt đầu nôn ra một ngụm máu làm tấm dra nhiễm màu đỏ nay càng đỏ thêm. Hắn dùng ánh mắt tha thiết nhìn tấm dra như đang tưởng ngắm nhìn người yêu củamình. Lúc này ánh mắt của hắn từ từ mờ dần, trong tâm chí hắn giờ đây chỉ toàn hình ảnh người con gái có khuôn nhỏ nhắn xinh xắn với mái tóc nâu bồng bềnh bay trong gió, đôi môi tươi hồng như cánh sen, đôi mắt trong veo như làn nước đang nhìn hắn nở nụ cười. "Ánh Tuyết đợi anh... Anh đang đến với em đây". Hắn mấp máy nói mấy câu phun ra một ngụm máu rồi ngã xuống tấm dra. Ngoài trời mưa vẫn trút xuống, sấm chớp vẫn luôn đì đùng bên tai nhưng không… Bạch đào bay phấp phớp tựa như những bông tuyết xinh đẹp đang tạo nên một bức tranh thiên nhiên.Từ những cánh hoa bạch đào đang nhẹ nhàng m*n tr*n lên làn tóc mai của Phượng Ánh Tuyết trong thật xinh đẹp và cũng gợi lên cho ai kia đang nhớ người nào đó.Phượng Ánh Tuyết khẽ đứng dậy làm cho những cánh hoa bạch đào từ trên người nàng nhẹ nhàng rơi xuống chạm trên thảm cỏ xanh. Từng bước từng bước đi vô định của Phượng Ánh Tuyết tiến đến trước mặt hoàng thượng nhẹ nhàng ngẫng đầu lên đưa một đôi mắt vô hồn nhìn hoàng thượng vội đưa một túi vải trước mặt hoàng thượng như ngõ ý là "người hãy nhận đi!".Hoàng thượng hơi ngạc nhiên khi thấy tiểu cô nương đang tiến về phiá hắn với bước chân như hệt con rối, càng ngạc nhiên hơn khi thấy tiểu cô nương ngẫng đầu lên nhìn mình với...một khuôn có một vết sẹo dài xấu xí dữ tợn ở ngay má. Hoàng thượng bỗng nhiên dân lên một niềm chua xót thương cảm và kèm theo đó là một chút quen thuộc. Hoàng thượng thấy tiểu cô nương đưa cho mình một túi vải thô sơ như nguyện ý bảo mình "hãy cầm đi!". Động tác tao nhã nhẹ nhàng của hắn cầm lên túi vải tháo nút thắt ở bên ngoài cư nhiên bên trong là những quả lê vàng ươm tươi ngon thơm ngát đang chờ người ta thưởng thức. Hoàng thượng cúi xuống nhìn vào đôi mắt vô hồn của tiểu cô nương nhưng lại ánh lên sự chờ mong, thấy vậy hoàng thượng khẽ đưa lên môi bạc nhẹ nhàng cắn một miếng mặc cho đám ám vệ trong bóng tối ra hiệu nhưng hoàng thượng vẫn cứ nhiên ăn.Miếng lê vừa giòn vừa ngọt chứa đầy mộng nước đang hoà quyện vào trong vị giác của hắn làm cho hắn ngạc nhiên nhớ lại cái hương vị này và cũng làm cho hắn nhớ lại kí ức vào mấy năm trước.Đoạn kí ức đó vốn dĩ đã ngủ rồi nay đột nhiên lại thức tỉnh...Mùa hè năm đó nàng chính tay gọt lê cho hắn ăn còn nói là do chính nàng lựa chọn tự tay hái xuống mong đừng phụ tâm ý của nàng và cái mùi vị của quả lê này khiến hắn không bao giờ quên và cả nụ cười mãng nguyện của nàng.Thoát khỏi kí ức, hắn lại nhìn tiểu cô nương trước mặt này tại sao lại cho hắn nhớ về kí ức của Linh nhi nhiều như vậy? Rốt cuộc thì tiểu cô nương đến với hắn vì mục đích gì?