Liễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham…

Chương 158-2

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Mỗi ngày trôi qua, Nhược Vi sống rất vui vẻ. Sắp tới ngày đính hôn rồi, nàng cũng không cần lo lắng cho hai đệ đệ nữa. Bên cạnh có nhiều người yêu thương mình như vậy thì Nhược Vi đã cảm thấy rất hạnh phúc. Có cho nàng nhiều vàng hơn nữa nàng cũng không đổi cuộc sống này.Mùng tám tháng mười, là ngày Nhược Vi và Hiên Viên Hạo chính thức đính hôn. Liễu gia trang trên dưới ai cũng vui mừng, ai ai cũng đổi quần áo mới, tóc tai chỉnh tề, không để tiểu thư nhà mình mất mặt.Dĩ nhiên là nhân vật chính của hôm nay đã sớm bị Xuân Phân gọi dậy từ sớm để trang điểm.Sáng sớm, Nhược Vi đã bị mấy nha đầu đẩy tới phòng tắm lột hết y phục trên người. Nhược Vi sợ quá đuổi hết mấy nha hoàn ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói rúc rít của bọn họ. Nhược Vi bất đắc dĩ vỗ trán, mấy nha đầu thối, lá gan càng ngày càng lớn. Ai bảo nàng quá dung túng cho bọn họ chứ.Nhược Vi không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng tắm. Nước trong hồ rất ấm, Xuân Phân còn bỏ thêm rất nhiều cánh hoa, làm cho không khí tràn ngập mùi hương quyến rũ.Nhược Vi vùi sâu vào trong nước, thoải mái than nhẹ một tiếng, mặc dù cảm giác là lạ nhưng rất thoải mái.Nàng bước ra khỏi phòng tắm, bọn Xuân Phân đang cầm mấy bộ y phục đứng chờ bên ngoài. Nhược Vi nhìn mà thấy mệt nhưng lại không thể phản đối được."Tiểu thư, người muốn mặc bộ nào, nhưng mà tiểu thư mặc bộ nào cũng đẹp hết." Xuân Phân vui vẻ nói."Hôm nay mặc đồ vui tươi một chút đi! Mặc bộ đồ màu đỏ chót kia." Nhược Vi chỉ chỉ y phục trong tay Xuân Phân."Tiểu thư, mắt thẫm mỹ của người thật tốt, bộ này được làm cẩn thận nhất, dùng vải loại tốt nhất nhưng mà lại không bằng được y phục do tiểu thư thiết kế.” Hạ Chí nói."Đúng vậy, Hạ Chí nói rất đúng, thiết kế của tiểu thư là đẹp nhất. Nếu không phải do tiểu thư không có thời gian thì người có thể tự thiết kế y phục cho mình rồi." Đông Chí tiếc nuối nói."Được rồi, ta không có ý kiến thì thôi, các ngươi nói nhiều còn hơn ta nữa.” Nhược Vi nhìn mấy nha đầu càng ngày càng nói nhiều của mình."Tiểu thư, tụi nô tỳ là vì tiểu thư mà, hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu thư, đương nhiên người phải mặc đẹp nhất, cô gia nhất định sẽ bị tiểu thư mê hoặc choáng váng." Mấy nha đầu kháng nghị."Hừ, các ngươi càng ngày càng nói nhiều. Hôm nào tâm trạng ta không tốt, ta sẽ đem các ngươi đi bán hết." Nhược Vi dở khóc dở cười uy h**p nói, mấy nha đầu này rất hiểu tính tình của nàng nên mới dám nói đùa như vậy."Tiểu thư rất tốt với chúng nô tỳ nên sẽ không bán tụi nô tỳ đâu. Bán đi rồi, tiểu thư tìm đâu ra nha hoàn thân thiết như chúng nô tỳ chứ." Hạ Chí cười hì hì nói, không sợ Nhược Vi uy h**p.

Mỗi ngày trôi qua, Nhược Vi sống rất vui vẻ. Sắp tới ngày đính hôn rồi, nàng cũng không cần lo lắng cho hai đệ đệ nữa. Bên cạnh có nhiều người yêu thương mình như vậy thì Nhược Vi đã cảm thấy rất hạnh phúc. Có cho nàng nhiều vàng hơn nữa nàng cũng không đổi cuộc sống này.

Mùng tám tháng mười, là ngày Nhược Vi và Hiên Viên Hạo chính thức đính hôn. Liễu gia trang trên dưới ai cũng vui mừng, ai ai cũng đổi quần áo mới, tóc tai chỉnh tề, không để tiểu thư nhà mình mất mặt.

Dĩ nhiên là nhân vật chính của hôm nay đã sớm bị Xuân Phân gọi dậy từ sớm để trang điểm.

Sáng sớm, Nhược Vi đã bị mấy nha đầu đẩy tới phòng tắm lột hết y phục trên người. Nhược Vi sợ quá đuổi hết mấy nha hoàn ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói rúc rít của bọn họ. Nhược Vi bất đắc dĩ vỗ trán, mấy nha đầu thối, lá gan càng ngày càng lớn. Ai bảo nàng quá dung túng cho bọn họ chứ.

Nhược Vi không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng tắm. Nước trong hồ rất ấm, Xuân Phân còn bỏ thêm rất nhiều cánh hoa, làm cho không khí tràn ngập mùi hương quyến rũ.

Nhược Vi vùi sâu vào trong nước, thoải mái than nhẹ một tiếng, mặc dù cảm giác là lạ nhưng rất thoải mái.

Nàng bước ra khỏi phòng tắm, bọn Xuân Phân đang cầm mấy bộ y phục đứng chờ bên ngoài. Nhược Vi nhìn mà thấy mệt nhưng lại không thể phản đối được.

"Tiểu thư, người muốn mặc bộ nào, nhưng mà tiểu thư mặc bộ nào cũng đẹp hết." Xuân Phân vui vẻ nói.

"Hôm nay mặc đồ vui tươi một chút đi! Mặc bộ đồ màu đỏ chót kia." Nhược Vi chỉ chỉ y phục trong tay Xuân Phân.

"Tiểu thư, mắt thẫm mỹ của người thật tốt, bộ này được làm cẩn thận nhất, dùng vải loại tốt nhất nhưng mà lại không bằng được y phục do tiểu thư thiết kế.” Hạ Chí nói.

"Đúng vậy, Hạ Chí nói rất đúng, thiết kế của tiểu thư là đẹp nhất. Nếu không phải do tiểu thư không có thời gian thì người có thể tự thiết kế y phục cho mình rồi." Đông Chí tiếc nuối nói.

"Được rồi, ta không có ý kiến thì thôi, các ngươi nói nhiều còn hơn ta nữa.” Nhược Vi nhìn mấy nha đầu càng ngày càng nói nhiều của mình.

"Tiểu thư, tụi nô tỳ là vì tiểu thư mà, hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu thư, đương nhiên người phải mặc đẹp nhất, cô gia nhất định sẽ bị tiểu thư mê hoặc choáng váng." Mấy nha đầu kháng nghị.

"Hừ, các ngươi càng ngày càng nói nhiều. Hôm nào tâm trạng ta không tốt, ta sẽ đem các ngươi đi bán hết." Nhược Vi dở khóc dở cười uy h**p nói, mấy nha đầu này rất hiểu tính tình của nàng nên mới dám nói đùa như vậy.

"Tiểu thư rất tốt với chúng nô tỳ nên sẽ không bán tụi nô tỳ đâu. Bán đi rồi, tiểu thư tìm đâu ra nha hoàn thân thiết như chúng nô tỳ chứ." Hạ Chí cười hì hì nói, không sợ Nhược Vi uy h**p.

Tiểu Thôn Cô Mang Theo Bánh Bao Tung Hoành Thiên HạTác giả: Thượng Quan HinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngLiễu Nhược Vi đã nằm ở trên giường được hai ngày hai đêm. Nhìn mọi thứ xung quanh xa lạ, nàng không hiểu lý do vì sao đang đi du lịch bên ngoài lại xuyên không đến nơi hoang vu hẻo lánh này. Ở thế kỷ 21, nàng biết được mình là một cô nhi do đó nàng luôn nỗ lực cố gắng học tất cả mọi thứ có thể giúp ích cho mình, vì chỉ có như vậy mình mới có thể làm cho người ta nhìn bằng cặp mắt khác xưa, ở trong mắt thầy giáo nàng là một học trò xuất sắc ưu tú, còn ở trong công việc thì là một nhân tài xuất sắc trong mắt cấp trên, nàng cũng vì vậy mà cảm thấy tự hào. Nhưng vào những đêm khuya yên tĩnh thì lại cảm thấy cô đơn, muốn có một mái ấm gia đình, muốn được có người thân bên mình. Từ trí nhớ của thân thể này nàng biết được mình đang ở một vương triều không có thật. Tên của chủ nhân thân thể này và mình ở hiện đại đều gọi là Liễu Nhược Vi, năm nay tám tuổi, dưới có hai ấu đệ, đại đệ Liễu Thụy, năm nay năm tuổi, nhị đệ Liễu Đào, năm nay ba tuổi. Cha mẹ đều mất, nhà có cực phẩm thân thích tham… Mỗi ngày trôi qua, Nhược Vi sống rất vui vẻ. Sắp tới ngày đính hôn rồi, nàng cũng không cần lo lắng cho hai đệ đệ nữa. Bên cạnh có nhiều người yêu thương mình như vậy thì Nhược Vi đã cảm thấy rất hạnh phúc. Có cho nàng nhiều vàng hơn nữa nàng cũng không đổi cuộc sống này.Mùng tám tháng mười, là ngày Nhược Vi và Hiên Viên Hạo chính thức đính hôn. Liễu gia trang trên dưới ai cũng vui mừng, ai ai cũng đổi quần áo mới, tóc tai chỉnh tề, không để tiểu thư nhà mình mất mặt.Dĩ nhiên là nhân vật chính của hôm nay đã sớm bị Xuân Phân gọi dậy từ sớm để trang điểm.Sáng sớm, Nhược Vi đã bị mấy nha đầu đẩy tới phòng tắm lột hết y phục trên người. Nhược Vi sợ quá đuổi hết mấy nha hoàn ra ngoài, bên ngoài truyền đến tiếng cười nói rúc rít của bọn họ. Nhược Vi bất đắc dĩ vỗ trán, mấy nha đầu thối, lá gan càng ngày càng lớn. Ai bảo nàng quá dung túng cho bọn họ chứ.Nhược Vi không thể làm gì khác hơn là đi vào phòng tắm. Nước trong hồ rất ấm, Xuân Phân còn bỏ thêm rất nhiều cánh hoa, làm cho không khí tràn ngập mùi hương quyến rũ.Nhược Vi vùi sâu vào trong nước, thoải mái than nhẹ một tiếng, mặc dù cảm giác là lạ nhưng rất thoải mái.Nàng bước ra khỏi phòng tắm, bọn Xuân Phân đang cầm mấy bộ y phục đứng chờ bên ngoài. Nhược Vi nhìn mà thấy mệt nhưng lại không thể phản đối được."Tiểu thư, người muốn mặc bộ nào, nhưng mà tiểu thư mặc bộ nào cũng đẹp hết." Xuân Phân vui vẻ nói."Hôm nay mặc đồ vui tươi một chút đi! Mặc bộ đồ màu đỏ chót kia." Nhược Vi chỉ chỉ y phục trong tay Xuân Phân."Tiểu thư, mắt thẫm mỹ của người thật tốt, bộ này được làm cẩn thận nhất, dùng vải loại tốt nhất nhưng mà lại không bằng được y phục do tiểu thư thiết kế.” Hạ Chí nói."Đúng vậy, Hạ Chí nói rất đúng, thiết kế của tiểu thư là đẹp nhất. Nếu không phải do tiểu thư không có thời gian thì người có thể tự thiết kế y phục cho mình rồi." Đông Chí tiếc nuối nói."Được rồi, ta không có ý kiến thì thôi, các ngươi nói nhiều còn hơn ta nữa.” Nhược Vi nhìn mấy nha đầu càng ngày càng nói nhiều của mình."Tiểu thư, tụi nô tỳ là vì tiểu thư mà, hôm nay là ngày đại hỷ của tiểu thư, đương nhiên người phải mặc đẹp nhất, cô gia nhất định sẽ bị tiểu thư mê hoặc choáng váng." Mấy nha đầu kháng nghị."Hừ, các ngươi càng ngày càng nói nhiều. Hôm nào tâm trạng ta không tốt, ta sẽ đem các ngươi đi bán hết." Nhược Vi dở khóc dở cười uy h**p nói, mấy nha đầu này rất hiểu tính tình của nàng nên mới dám nói đùa như vậy."Tiểu thư rất tốt với chúng nô tỳ nên sẽ không bán tụi nô tỳ đâu. Bán đi rồi, tiểu thư tìm đâu ra nha hoàn thân thiết như chúng nô tỳ chứ." Hạ Chí cười hì hì nói, không sợ Nhược Vi uy h**p.

Chương 158-2