"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp…
Chương 969: Sinh tử gắn bó [ kết cục phần 2]
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayNước mắt, từng giọt rớt xuống dưới, nhưng bên môi lại vẫn hiện lên một chút ý cười.Đó chính là lục muội của cô đấy......... Ở trước mắt sống chết, dù cô đối đãi với em ấy thế nào, nói những lời tổn thương không cần em ấy như vậy, em ấy lại vẫn tâm tâm niệm niệm người chị như cô đây.“Nó không hận tôi sao? Ngày hôm qua, tôi nói tôi không cần nó......... Nó khóc như là một đứa nhỏ, bất lực như vậy, đáy lòng của nó không oán tôi sao?”Cô không tin đâu.Sao em ấy có thể không oán cô chứ?Tay Chung Hân, run rẩy lợi hại, cô nhẹ nhàng cầm vé tàu một bên, nhìn hồi lâu, hồi lâu, mới cảm thấy nước mắt rốt cuộc không hề có chút dấu hiệu rơi xuống, không nhìn thấy được gì.Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuôi xuống dưới, cô dùng hết khí lực hô hấp thật sâu, nhưng lại cảm thấy toàn thân đều là tê...... dại.Không hề hay biết.Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Chung Tình tươi cười chân thành tha thiết với cô như vậy.Sau đó, cô gần như là ôm hoảng sợ giơ tay lên, bưng kín gương mặt, sau đó, khóc thành tiếng trước mặt nhiều người như vậy.Cô lắc lắc đầu, run run đưa vé tàu cho Dịch Giản.“Tôi không đi......... Cho nó đi, để cho nó đi đi.........”“Cô ấy nói, bảo cô sống thật tốt, còn nói, cô ấy không trách cô......... Cô ấy rất khổ sở, nhưng, chính là khổ sở cô không cần cô ấy.........” Ở chỗ sâu trong ánh mắt Dịch Giản, xuất hiện một chút nhu tình, như là nghĩ tới bảo bối mình yêu mến, chậm rãi nói: “Cô ấy sẽ không đi, cô ấy theo tôi cùng một chỗ......... Làm sao cũng không đi......... Tôi có thể bảo vệ tốt cô ấy.........”Dịch Giản dừng một chút, như là còn có lời muốn nói, nhưng vẫn là không nói, chỉ mở bước chân, đi về phía ngoài cửa.Còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Chung Hân.....................................Từ Ngang không để ý đến Dịch Giản, chú ấy là đang sinh khí.Dịch Giản biết.Lên xe, tốc độ xe Từ Ngang lái thật sự mau, cảm giác giận dữ.Dịch Giản lại câu môi, rốt cục mở miệng nói với Từ Ngang: “Tôi biết chú là đang sinh khí!”“Nhưng, chú có biết không......... Lúc lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy từng nói với tôi cái gì không?”“Cô ấy nói, cô ấy thiệt tình hy vọng cùng người một nhà, hưởng thụ tình thân thật tốt, người thân của cô ấy sẽ không rời khỏi cô ấy......... Cô ấy còn nói, nguyện vọng của cô ấy, cả đời, cũng không có khả năng thực hiện.........”
Editor: May
Nước mắt, từng giọt rớt xuống dưới, nhưng bên môi lại vẫn hiện lên một chút ý cười.
Đó chính là lục muội của cô đấy......... Ở trước mắt sống chết, dù cô đối đãi với em ấy thế nào, nói những lời tổn thương không cần em ấy như vậy, em ấy lại vẫn tâm tâm niệm niệm người chị như cô đây.
“Nó không hận tôi sao? Ngày hôm qua, tôi nói tôi không cần nó......... Nó khóc như là một đứa nhỏ, bất lực như vậy, đáy lòng của nó không oán tôi sao?”
Cô không tin đâu.
Sao em ấy có thể không oán cô chứ?
Tay Chung Hân, run rẩy lợi hại, cô nhẹ nhàng cầm vé tàu một bên, nhìn hồi lâu, hồi lâu, mới cảm thấy nước mắt rốt cuộc không hề có chút dấu hiệu rơi xuống, không nhìn thấy được gì.
Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuôi xuống dưới, cô dùng hết khí lực hô hấp thật sâu, nhưng lại cảm thấy toàn thân đều là tê...... dại.
Không hề hay biết.
Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Chung Tình tươi cười chân thành tha thiết với cô như vậy.
Sau đó, cô gần như là ôm hoảng sợ giơ tay lên, bưng kín gương mặt, sau đó, khóc thành tiếng trước mặt nhiều người như vậy.
Cô lắc lắc đầu, run run đưa vé tàu cho Dịch Giản.
“Tôi không đi......... Cho nó đi, để cho nó đi đi.........”
“Cô ấy nói, bảo cô sống thật tốt, còn nói, cô ấy không trách cô......... Cô ấy rất khổ sở, nhưng, chính là khổ sở cô không cần cô ấy.........” Ở chỗ sâu trong ánh mắt Dịch Giản, xuất hiện một chút nhu tình, như là nghĩ tới bảo bối mình yêu mến, chậm rãi nói: “Cô ấy sẽ không đi, cô ấy theo tôi cùng một chỗ......... Làm sao cũng không đi......... Tôi có thể bảo vệ tốt cô ấy.........”
Dịch Giản dừng một chút, như là còn có lời muốn nói, nhưng vẫn là không nói, chỉ mở bước chân, đi về phía ngoài cửa.
Còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Chung Hân.
....................................
Từ Ngang không để ý đến Dịch Giản, chú ấy là đang sinh khí.
Dịch Giản biết.
Lên xe, tốc độ xe Từ Ngang lái thật sự mau, cảm giác giận dữ.
Dịch Giản lại câu môi, rốt cục mở miệng nói với Từ Ngang: “Tôi biết chú là đang sinh khí!”
“Nhưng, chú có biết không......... Lúc lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy từng nói với tôi cái gì không?”
“Cô ấy nói, cô ấy thiệt tình hy vọng cùng người một nhà, hưởng thụ tình thân thật tốt, người thân của cô ấy sẽ không rời khỏi cô ấy......... Cô ấy còn nói, nguyện vọng của cô ấy, cả đời, cũng không có khả năng thực hiện.........”
Tình Nhân Bí Mật Của Thiếu Tướng: Bảo Bối, Đừng ChạyTác giả: Diệp Phi DạTruyện Ngôn Tình"Tối nay, em hầu thiếu gia đây một đêm, thế nào." Chung Tình thở hổn hển, hơi siết cổ áo trước ngực, cả người vô cùng căng thẳng. Nhìn người đàn ông trước mặt, suy nghĩ bắt đầu rối loạn. "Nhất định... Thiếu gia đây sẽ khiến em cực hài lòng, có lẽ, một khi tôi đây vui vẻ sẽ cho em hầu tôi thêm mấy ngày đấy." Y vừa nói xong, bóng dáng cao lớn đã từ từ tiến gần đến Chung Tình. Bàn tay to của y, v**t v* da thịt mềm mại của cô. Khiến cho toàn thân cô phát run. Đầu Chung Tình trống rỗng, lẩm bẩm một câu: "Tiểu thiếu gia..." Lời còn chưa dứt, lại bị vị thiếu gia mất kiên nhẫn kéo tay, kéo cô đi về phía căn phòng cách đó không xa. Mắt Chung Tình nóng lên, đôi môi run rẩy bật lên từng tiếng: "Tiểu thiếu gia, đừng như vậy.... Xin cậu đừng..." Vậy mà, tiểu thiếu gia ấy chẳng để ý tới lời của cô, cứ lôi thẳng cô vào trong nhà. Trong sân, có vô số người qua lại, nhưng không có một ai, không có một ai chạy tới ngăn cản. Chuyện người hầu bị tiểu thiếu gia làm nhục, ở nhà họ Dịch là chuyện thường gặp… Editor: MayNước mắt, từng giọt rớt xuống dưới, nhưng bên môi lại vẫn hiện lên một chút ý cười.Đó chính là lục muội của cô đấy......... Ở trước mắt sống chết, dù cô đối đãi với em ấy thế nào, nói những lời tổn thương không cần em ấy như vậy, em ấy lại vẫn tâm tâm niệm niệm người chị như cô đây.“Nó không hận tôi sao? Ngày hôm qua, tôi nói tôi không cần nó......... Nó khóc như là một đứa nhỏ, bất lực như vậy, đáy lòng của nó không oán tôi sao?”Cô không tin đâu.Sao em ấy có thể không oán cô chứ?Tay Chung Hân, run rẩy lợi hại, cô nhẹ nhàng cầm vé tàu một bên, nhìn hồi lâu, hồi lâu, mới cảm thấy nước mắt rốt cuộc không hề có chút dấu hiệu rơi xuống, không nhìn thấy được gì.Cô nhắm hai mắt lại, nước mắt chảy xuôi xuống dưới, cô dùng hết khí lực hô hấp thật sâu, nhưng lại cảm thấy toàn thân đều là tê...... dại.Không hề hay biết.Từ nhỏ đến lớn, chỉ có Chung Tình tươi cười chân thành tha thiết với cô như vậy.Sau đó, cô gần như là ôm hoảng sợ giơ tay lên, bưng kín gương mặt, sau đó, khóc thành tiếng trước mặt nhiều người như vậy.Cô lắc lắc đầu, run run đưa vé tàu cho Dịch Giản.“Tôi không đi......... Cho nó đi, để cho nó đi đi.........”“Cô ấy nói, bảo cô sống thật tốt, còn nói, cô ấy không trách cô......... Cô ấy rất khổ sở, nhưng, chính là khổ sở cô không cần cô ấy.........” Ở chỗ sâu trong ánh mắt Dịch Giản, xuất hiện một chút nhu tình, như là nghĩ tới bảo bối mình yêu mến, chậm rãi nói: “Cô ấy sẽ không đi, cô ấy theo tôi cùng một chỗ......... Làm sao cũng không đi......... Tôi có thể bảo vệ tốt cô ấy.........”Dịch Giản dừng một chút, như là còn có lời muốn nói, nhưng vẫn là không nói, chỉ mở bước chân, đi về phía ngoài cửa.Còn không quên nhẹ nhàng đóng cửa lại cho Chung Hân.....................................Từ Ngang không để ý đến Dịch Giản, chú ấy là đang sinh khí.Dịch Giản biết.Lên xe, tốc độ xe Từ Ngang lái thật sự mau, cảm giác giận dữ.Dịch Giản lại câu môi, rốt cục mở miệng nói với Từ Ngang: “Tôi biết chú là đang sinh khí!”“Nhưng, chú có biết không......... Lúc lần đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy từng nói với tôi cái gì không?”“Cô ấy nói, cô ấy thiệt tình hy vọng cùng người một nhà, hưởng thụ tình thân thật tốt, người thân của cô ấy sẽ không rời khỏi cô ấy......... Cô ấy còn nói, nguyện vọng của cô ấy, cả đời, cũng không có khả năng thực hiện.........”