Tới giờ phút này, mình nhận ra, câu nói ngọt ngào nhất mà đàn ông dành cho phụ nữ, không phải em thật đẹp, anh yêu em, anh sẽ bên em trọn đời, hay anh nguyện làm tất cả vì em...mà đơn giản chỉ là...EM LÀ NHÀ! Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy... Hàng sáng, anh ghé qua quán của mình. Ăn một vài chiếc bánh, uống trà đá, và trước khi đi làm thường đặt một nụ hôn lên trán mình rồi thủ thỉ: "Bánh em làm là ngon nhất!". Mình thường tiễn anh một đoạn rất xa rồi mới quay trở lại làm, hai đứa cứ bịn rịn lưu luyến như chia ly cả thế kỉ ấy, cứ anh đi trước đi, không em vào trước đi, anh đi trước đi, em vào trước đi...mãi mới dứt ra được. Lúc vào, nhân viên của mình còn cười trộm nữa chứ, mình lườm bọn chúng rồi nạt. -"Mau mau làm việc đi." Mình là chủ của một tiệm bánh...không nhỏ lắm. Ba tầng, cách Ngã Tư Sở tầm 2km. Mình bán đủ loại bánh cổ truyền Việt Nam, từ bánh chưng, bánh dày cho tới bánh xèo, bánh răng bừa, bánh gai, bánh giò, nói chung liên quan tới bánh, là mình chiến. Anh là thủ khoa tốt…
Chương 151: Ngoại truyện: Hành trình hóng hớt của hai cục bông nhỏ.
Em Là NhàTác giả: Lan RùaTruyện Ngôn TìnhTới giờ phút này, mình nhận ra, câu nói ngọt ngào nhất mà đàn ông dành cho phụ nữ, không phải em thật đẹp, anh yêu em, anh sẽ bên em trọn đời, hay anh nguyện làm tất cả vì em...mà đơn giản chỉ là...EM LÀ NHÀ! Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy... Hàng sáng, anh ghé qua quán của mình. Ăn một vài chiếc bánh, uống trà đá, và trước khi đi làm thường đặt một nụ hôn lên trán mình rồi thủ thỉ: "Bánh em làm là ngon nhất!". Mình thường tiễn anh một đoạn rất xa rồi mới quay trở lại làm, hai đứa cứ bịn rịn lưu luyến như chia ly cả thế kỉ ấy, cứ anh đi trước đi, không em vào trước đi, anh đi trước đi, em vào trước đi...mãi mới dứt ra được. Lúc vào, nhân viên của mình còn cười trộm nữa chứ, mình lườm bọn chúng rồi nạt. -"Mau mau làm việc đi." Mình là chủ của một tiệm bánh...không nhỏ lắm. Ba tầng, cách Ngã Tư Sở tầm 2km. Mình bán đủ loại bánh cổ truyền Việt Nam, từ bánh chưng, bánh dày cho tới bánh xèo, bánh răng bừa, bánh gai, bánh giò, nói chung liên quan tới bánh, là mình chiến. Anh là thủ khoa tốt… Hành trình hóng hớt của hai cục bông nhỏ.Ngày X...tháng Y...năm Z...Mỗi đứa một nắm xôi, rón rén lên cầu thang, lén lút rình mò anh chị. Anh Khôi giận lắm rồi á, giận kinh khủng khiếp luôn. Chị Thu nịnh nọt dỗ dành mãi anh cũng hơi nguôi nguôi, anh đòi ăn kẹo mới chịu làm hoà cơ. Thế nào mà túi kẹo vừa rút ra, Hến Sò mắt sáng rừng rực, ngay lập tức đẩy cửa xông vào xin xỏ, cho Sò với, cho Hến với, cho tụi em ăn với.Chị Thu cười, bốc cho mỗi đứa chục cái.Anh Khôi mặt đen kìn kịt, xách hai con nhóc ra khỏi phòng rồi hầm hầm khoá trái cửa.Cửa đóng kín thế kia thì hóng hớt làm sao được nữa, tụi nhỏ mặt xị như cái bị, đang định đi xuống dưới nhà thì lại vừa hay qua phòng bác Vân bác Đăng.-”Đăng thơm có một cái vào trán thôi mà Vân vả Đăng sái cả quai hàm như thế à? Vân nói Đăng nghe xem thế là dư thế lào?”-”Là như thế đó, Đăng tởm bỏ mẹ đi được, đừng có chạm vào Vân, nghe rõ chưa?”-”Kinh thật, Vân chửi ngoa thật đó, tởm mới sợ chứ. Được, đã thế Đăng cho Vân tởm một thể, tởm từ đầu tới cuối luôn, hôm nay Vân đừng có mong mà thoát.”Dứt lời một cái, bác Đăng ghì chặt bác Vân, hun hun thơm thơm tới tấp. Chị Hến khịt mũi, che mắt em Sò dắt xuống nhà. Ông nội về rồi á, mẹ Hà bảo tối nay ngủ ở đây nha, mẹ nhắn tin cho ba Hậu rồi, các nàng ngoan ngoãn gật đầu.Mẹ Hà ngồi trong bếp thái dưa để muối chua với chị Na chị Nết, bọn nhỏ mang bộ đồ nấu ăn ra ngoài ngõ ngồi dưới gốc đào chơi với hai em cún. Chị Hến thổi cơm nha, còn em Sò xúc cho em gấu bông với em cún ăn.Xong tự dưng lúc lâu sau nghe giọng ba Hậu nha, hai con bé ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng lúc nhìn ra ngoài ngõ, tíu tít oà vào lòng ba. Ba Hậu thơm con chùn chụt, suỵt suỵt dặn các nàng nhỏ nhỏ miệng thôi, ba hỏi Hến Sò ban tối ăn mấy bát cơm, có nhớ ba Hậu không? Rồi ba lại hỏi mẹ Hà ăn mấy bát cơm, mẹ Hà có nhắc tới ba không? Mẹ Hà có buồn giận gì không? Sò bảo không mẹ Hà chẳng nhắc gì cả, mẹ Hà không giận, Hến bảo mẹ Hà đang thái rau, mẹ Hà rất là vui, ba Hậu mặt nghệt luôn à.Rồi ba dặn lát vào không được nói cho ai biết là ba sang nha, các em ngoắc tay hứa lên hứa xuống. Ba ôm hai nhóc một lúc thì ba về, tụi nhỏ chơi chán dắt tay nhau vào đi ngủ.Thế là hết một ngày hóng hớt.
Hành trình hóng hớt của hai cục bông nhỏ.
Ngày X...tháng Y...năm Z...
Mỗi đứa một nắm xôi, rón rén lên cầu thang, lén lút rình mò anh chị. Anh Khôi giận lắm rồi á, giận kinh khủng khiếp luôn. Chị Thu nịnh nọt dỗ dành mãi anh cũng hơi nguôi nguôi, anh đòi ăn kẹo mới chịu làm hoà cơ. Thế nào mà túi kẹo vừa rút ra, Hến Sò mắt sáng rừng rực, ngay lập tức đẩy cửa xông vào xin xỏ, cho Sò với, cho Hến với, cho tụi em ăn với.
Chị Thu cười, bốc cho mỗi đứa chục cái.
Anh Khôi mặt đen kìn kịt, xách hai con nhóc ra khỏi phòng rồi hầm hầm khoá trái cửa.
Cửa đóng kín thế kia thì hóng hớt làm sao được nữa, tụi nhỏ mặt xị như cái bị, đang định đi xuống dưới nhà thì lại vừa hay qua phòng bác Vân bác Đăng.
-”Đăng thơm có một cái vào trán thôi mà Vân vả Đăng sái cả quai hàm như thế à? Vân nói Đăng nghe xem thế là dư thế lào?”
-”Là như thế đó, Đăng tởm bỏ mẹ đi được, đừng có chạm vào Vân, nghe rõ chưa?”
-”Kinh thật, Vân chửi ngoa thật đó, tởm mới sợ chứ. Được, đã thế Đăng cho Vân tởm một thể, tởm từ đầu tới cuối luôn, hôm nay Vân đừng có mong mà thoát.”
Dứt lời một cái, bác Đăng ghì chặt bác Vân, hun hun thơm thơm tới tấp. Chị Hến khịt mũi, che mắt em Sò dắt xuống nhà. Ông nội về rồi á, mẹ Hà bảo tối nay ngủ ở đây nha, mẹ nhắn tin cho ba Hậu rồi, các nàng ngoan ngoãn gật đầu.
Mẹ Hà ngồi trong bếp thái dưa để muối chua với chị Na chị Nết, bọn nhỏ mang bộ đồ nấu ăn ra ngoài ngõ ngồi dưới gốc đào chơi với hai em cún. Chị Hến thổi cơm nha, còn em Sò xúc cho em gấu bông với em cún ăn.
Xong tự dưng lúc lâu sau nghe giọng ba Hậu nha, hai con bé ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng lúc nhìn ra ngoài ngõ, tíu tít oà vào lòng ba. Ba Hậu thơm con chùn chụt, suỵt suỵt dặn các nàng nhỏ nhỏ miệng thôi, ba hỏi Hến Sò ban tối ăn mấy bát cơm, có nhớ ba Hậu không? Rồi ba lại hỏi mẹ Hà ăn mấy bát cơm, mẹ Hà có nhắc tới ba không? Mẹ Hà có buồn giận gì không? Sò bảo không mẹ Hà chẳng nhắc gì cả, mẹ Hà không giận, Hến bảo mẹ Hà đang thái rau, mẹ Hà rất là vui, ba Hậu mặt nghệt luôn à.
Rồi ba dặn lát vào không được nói cho ai biết là ba sang nha, các em ngoắc tay hứa lên hứa xuống. Ba ôm hai nhóc một lúc thì ba về, tụi nhỏ chơi chán dắt tay nhau vào đi ngủ.
Thế là hết một ngày hóng hớt.
Em Là NhàTác giả: Lan RùaTruyện Ngôn TìnhTới giờ phút này, mình nhận ra, câu nói ngọt ngào nhất mà đàn ông dành cho phụ nữ, không phải em thật đẹp, anh yêu em, anh sẽ bên em trọn đời, hay anh nguyện làm tất cả vì em...mà đơn giản chỉ là...EM LÀ NHÀ! Ngày ấy, tháng ấy, năm ấy... Hàng sáng, anh ghé qua quán của mình. Ăn một vài chiếc bánh, uống trà đá, và trước khi đi làm thường đặt một nụ hôn lên trán mình rồi thủ thỉ: "Bánh em làm là ngon nhất!". Mình thường tiễn anh một đoạn rất xa rồi mới quay trở lại làm, hai đứa cứ bịn rịn lưu luyến như chia ly cả thế kỉ ấy, cứ anh đi trước đi, không em vào trước đi, anh đi trước đi, em vào trước đi...mãi mới dứt ra được. Lúc vào, nhân viên của mình còn cười trộm nữa chứ, mình lườm bọn chúng rồi nạt. -"Mau mau làm việc đi." Mình là chủ của một tiệm bánh...không nhỏ lắm. Ba tầng, cách Ngã Tư Sở tầm 2km. Mình bán đủ loại bánh cổ truyền Việt Nam, từ bánh chưng, bánh dày cho tới bánh xèo, bánh răng bừa, bánh gai, bánh giò, nói chung liên quan tới bánh, là mình chiến. Anh là thủ khoa tốt… Hành trình hóng hớt của hai cục bông nhỏ.Ngày X...tháng Y...năm Z...Mỗi đứa một nắm xôi, rón rén lên cầu thang, lén lút rình mò anh chị. Anh Khôi giận lắm rồi á, giận kinh khủng khiếp luôn. Chị Thu nịnh nọt dỗ dành mãi anh cũng hơi nguôi nguôi, anh đòi ăn kẹo mới chịu làm hoà cơ. Thế nào mà túi kẹo vừa rút ra, Hến Sò mắt sáng rừng rực, ngay lập tức đẩy cửa xông vào xin xỏ, cho Sò với, cho Hến với, cho tụi em ăn với.Chị Thu cười, bốc cho mỗi đứa chục cái.Anh Khôi mặt đen kìn kịt, xách hai con nhóc ra khỏi phòng rồi hầm hầm khoá trái cửa.Cửa đóng kín thế kia thì hóng hớt làm sao được nữa, tụi nhỏ mặt xị như cái bị, đang định đi xuống dưới nhà thì lại vừa hay qua phòng bác Vân bác Đăng.-”Đăng thơm có một cái vào trán thôi mà Vân vả Đăng sái cả quai hàm như thế à? Vân nói Đăng nghe xem thế là dư thế lào?”-”Là như thế đó, Đăng tởm bỏ mẹ đi được, đừng có chạm vào Vân, nghe rõ chưa?”-”Kinh thật, Vân chửi ngoa thật đó, tởm mới sợ chứ. Được, đã thế Đăng cho Vân tởm một thể, tởm từ đầu tới cuối luôn, hôm nay Vân đừng có mong mà thoát.”Dứt lời một cái, bác Đăng ghì chặt bác Vân, hun hun thơm thơm tới tấp. Chị Hến khịt mũi, che mắt em Sò dắt xuống nhà. Ông nội về rồi á, mẹ Hà bảo tối nay ngủ ở đây nha, mẹ nhắn tin cho ba Hậu rồi, các nàng ngoan ngoãn gật đầu.Mẹ Hà ngồi trong bếp thái dưa để muối chua với chị Na chị Nết, bọn nhỏ mang bộ đồ nấu ăn ra ngoài ngõ ngồi dưới gốc đào chơi với hai em cún. Chị Hến thổi cơm nha, còn em Sò xúc cho em gấu bông với em cún ăn.Xong tự dưng lúc lâu sau nghe giọng ba Hậu nha, hai con bé ngơ ngác nhìn nhau, rồi cùng lúc nhìn ra ngoài ngõ, tíu tít oà vào lòng ba. Ba Hậu thơm con chùn chụt, suỵt suỵt dặn các nàng nhỏ nhỏ miệng thôi, ba hỏi Hến Sò ban tối ăn mấy bát cơm, có nhớ ba Hậu không? Rồi ba lại hỏi mẹ Hà ăn mấy bát cơm, mẹ Hà có nhắc tới ba không? Mẹ Hà có buồn giận gì không? Sò bảo không mẹ Hà chẳng nhắc gì cả, mẹ Hà không giận, Hến bảo mẹ Hà đang thái rau, mẹ Hà rất là vui, ba Hậu mặt nghệt luôn à.Rồi ba dặn lát vào không được nói cho ai biết là ba sang nha, các em ngoắc tay hứa lên hứa xuống. Ba ôm hai nhóc một lúc thì ba về, tụi nhỏ chơi chán dắt tay nhau vào đi ngủ.Thế là hết một ngày hóng hớt.