Bệnh viện, trong một phòng bệnh trắng trống trơn, chiếc màn màu xanh biển bên cửa sổ bị gió cuốn đưa lên hạ xuống càng thêm tiêu điều. Giữa giường bệnh là một cô bé. Khuôn mặt thanh tú của cô bé tái nhợt nhìn qua cực kì gầy yếu. Nếu nhìn gần, có thể dễ dàng nhận thấy trên trán cô bé ấy lấm tấm mồ hôi. Không biết qua bao lâu, hai hàng lông mi của cô bé hơi rung động, qua một lát mới chậm rãi mở to đôi mắt ra. “ Này, là làm sao?” Ngọc Tình chậm rãi mở to mắt, bốn phía vách tường màu trắng sáng ngời có vẻ chói mắt. Ánh mắt hơi nhắm xuống, lại chậm rãi mở. Nhìn căn phòng trỗng rỗng, đôi mắt to lộ ra vẻ mê mang. Đây là bệnh viện? Cô như thế nào sẽ ở bệnh viện đâu? Đầu giật giật, có cảm giác trướng đau. Loại cảm giác này thật giống như thật nhiều ngày chưa ngủ, thần kinh căng thẳng quá lớn. Loại cảm giác này... cô chưa bao giờ có loại cảm giác này. Cô là một dị năng giả hệ tinh thần, tinh thần lực của cô cho tới bây giờ đều là dư thừa, cho dù cô có 10 ngày không ngủ cũng sẽ không xuất…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...