Hiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước…

Chương 26: Đinh viễn sơn về triều

Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Tim Bạch Thiên Hoan lộp bộp rơi xuống.Tiêu rồi, lúc nãy vì cứu gã đầu trọc mà không cẩn thận lộ ra chân tướng, khiến Hạng Nguyên Hoán nhìn ra được mình có khả năng che giấu vết tích.Đôi mắt tựa như có thể xuyên thấu lòng người kia nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khiến nàng không có chỗ nào lẩn trốn.Nhưng Bạch Thiên Hoan nàng đã từng gặp vô số người, chút bản lĩnh gặp nguy không loạn nàng vẫn phải có.- Thế tử gia là nói cái bớt trên ngực nhị muội sao? Về chuyện này, ngược lại ta muốn hỏi thế tử gia định khi nào thì đưa mười vạn lượng hoàng kim đến Thượng thư phủ? Khi đưa tới nhớ thuận tiện đưa luôn sính lễ cho nhị muội ta, để ta gọi trước một tiếng…………muội phu!- Hai chúng ta ai thua ai thắng còn chưa xác định, Hoan muội muội cần gì kết luận sớm như vậy?Bạch Thiên Hoan vuốt vuốt ly trà sứ trắng trong tay, hai mắt nhìn chăm chú hoa văn trên ly trà:- Sáng nay nhị muội tới tìm ta, nói người đêm hôm đó chính là muội ấy, thế tử gia nói vậy, chẳng lẽ nhị muội ta – đích nữ Thượng thư phủ không xứng với thế tử gia ngài sao?- Người gia muốn cưới dĩ nhiên là người mà gia thích.- Chính là nói, thế tử gia định quịt nợ?Bạch Thiên Hoan híp mắt nhìn Hạng Nguyên Hoán.- Ta chưa từng nói muốn quịt nợ, nếu ngày mai họ Đinh kia xác nhận nhị muội nàng chính là người đêm đó, ta chắc chắn sẽ lập tức đưa sính lễ đến.- Đây là thế tử gia nói đấy, không được đổi ý.- Gia trước nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh.- Được, vậy chúng ta quyết định rồi.Hai người thương lượng xong, gã đầu trọc mới yếu ớt mở miệng:- Đại tiểu thư, thế tử gia, Ngưu Quang chính là đào phạm, để tránh gây phiền toái cho hai người, thuộc hạ bây giờ……….Bạch Thiên Hoan đánh giá cẩn thận gã đầu trọc:- Ngưu Quang đúng không, trước kia nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là thân thủ không tệ, bên cạnh ta đúng lúc đang thiếu một hộ vệ võ công cao cường, ngươi cứ ở lại Thượng thư phủ đi!Gã đầu trọc kinh ngạc.- Thuộc hạ bây giờ là đào phạm, nếu ở lại Thượng thư phủ, có thể sẽ……….- Trừ phi ngươi chê Thượng thư phủ của ta miếu nhỏ, vậy ta cũng không tiện giữ pho tượng Phật lớn là ngươi lại!- Đâu có.Gã đầu trọc chắp tay về phía Bạch Thiên Hoan, chân thành thốt từng chữ:- Ân cứu mạng của đại tiểu thư hôm nay, ngày sau thuộc hạ nhất định sẽ liều chết bảo vệ đại tiểu thư.- Chỗ của ta không thịnh hành việc quỳ xuống, đứng lên đi.- Tạ đại tiểu thư.Hạng Nguyên Hoán liếc mắt, nếu không có hắn hỗ trợ, Bạch Thiên Hoan sẽ dễ dàng đuổi đám quan sai kia như vậy? Còn khi không khiến hắn đắc tội lục hoàng tử nữa.Gan của nàng cũng đủ lớn, dám thu phục người của hắn trước mặt hắn.Hiện tại hắn chỉ chờ gã Đinh Viễn Sơn kia mau trở lại, nếu không, Bạch Thiên Hoan sẽ nhét một nữ nhân cho hắn.***Trưa hôm sau, Hạng Nguyên Hoán biết tin Đinh Viễn Sơn đã về triều.Sau khi biết tin, hắn vội vã thay y phục ra cửa, chạy thẳng tới Đinh đại tướng quân phủ.Đến Đinh đại tướng quân phủ, phát hiện Đinh Viễn Sơn ở trong cung chưa về, Hạng Nguyên Hoán không kịp đợi, trực tiếp chạy thẳng vào cung tóm người.

Tim Bạch Thiên Hoan lộp bộp rơi xuống.

Tiêu rồi, lúc nãy vì cứu gã đầu trọc mà không cẩn thận lộ ra chân tướng,
khiến Hạng Nguyên Hoán nhìn ra được mình có khả năng che giấu vết tích.

Đôi mắt tựa như có thể xuyên thấu lòng người kia nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khiến nàng không có chỗ nào lẩn trốn.

Nhưng Bạch Thiên Hoan nàng đã từng gặp vô số người, chút bản lĩnh gặp nguy không loạn nàng vẫn phải có.

- Thế tử gia là nói cái bớt trên ngực nhị muội sao? Về chuyện này, ngược
lại ta muốn hỏi thế tử gia định khi nào thì đưa mười vạn lượng hoàng kim đến Thượng thư phủ? Khi đưa tới nhớ thuận tiện đưa luôn sính lễ cho nhị muội ta, để ta gọi trước một tiếng…………muội phu!

- Hai chúng ta ai thua ai thắng còn chưa xác định, Hoan muội muội cần gì kết luận sớm như vậy?

Bạch Thiên Hoan vuốt vuốt ly trà sứ trắng trong tay, hai mắt nhìn chăm chú hoa văn trên ly trà:

- Sáng nay nhị muội tới tìm ta, nói người đêm hôm đó chính là muội ấy,
thế tử gia nói vậy, chẳng lẽ nhị muội ta – đích nữ Thượng thư phủ không
xứng với thế tử gia ngài sao?

- Người gia muốn cưới dĩ nhiên là người mà gia thích.

- Chính là nói, thế tử gia định quịt nợ?

Bạch Thiên Hoan híp mắt nhìn Hạng Nguyên Hoán.

- Ta chưa từng nói muốn quịt nợ, nếu ngày mai họ Đinh kia xác nhận nhị
muội nàng chính là người đêm đó, ta chắc chắn sẽ lập tức đưa sính lễ
đến.

- Đây là thế tử gia nói đấy, không được đổi ý.

- Gia trước nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh.

- Được, vậy chúng ta quyết định rồi.

Hai người thương lượng xong, gã đầu trọc mới yếu ớt mở miệng:

- Đại tiểu thư, thế tử gia, Ngưu Quang chính là đào phạm, để tránh gây phiền toái cho hai người, thuộc hạ bây giờ……….

Bạch Thiên Hoan đánh giá cẩn thận gã đầu trọc:

- Ngưu Quang đúng không, trước kia nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là thân
thủ không tệ, bên cạnh ta đúng lúc đang thiếu một hộ vệ võ công cao
cường, ngươi cứ ở lại Thượng thư phủ đi!

Gã đầu trọc kinh ngạc.

- Thuộc hạ bây giờ là đào phạm, nếu ở lại Thượng thư phủ, có thể sẽ……….

- Trừ phi ngươi chê Thượng thư phủ của ta miếu nhỏ, vậy ta cũng không tiện giữ pho tượng Phật lớn là ngươi lại!

- Đâu có.

Gã đầu trọc chắp tay về phía Bạch Thiên Hoan, chân thành thốt từng chữ:

- Ân cứu mạng của đại tiểu thư hôm nay, ngày sau thuộc hạ nhất định sẽ liều chết bảo vệ đại tiểu thư.

- Chỗ của ta không thịnh hành việc quỳ xuống, đứng lên đi.

- Tạ đại tiểu thư.

Hạng Nguyên Hoán liếc mắt, nếu không có hắn hỗ trợ, Bạch Thiên Hoan sẽ dễ
dàng đuổi đám quan sai kia như vậy? Còn khi không khiến hắn đắc tội lục
hoàng tử nữa.

Gan của nàng cũng đủ lớn, dám thu phục người của hắn trước mặt hắn.

Hiện tại hắn chỉ chờ gã Đinh Viễn Sơn kia mau trở lại, nếu không, Bạch Thiên Hoan sẽ nhét một nữ nhân cho hắn.

***

Trưa hôm sau, Hạng Nguyên Hoán biết tin Đinh Viễn Sơn đã về triều.

Sau khi biết tin, hắn vội vã thay y phục ra cửa, chạy thẳng tới Đinh đại tướng quân phủ.

Đến Đinh đại tướng quân phủ, phát hiện Đinh Viễn Sơn ở trong cung chưa về,
Hạng Nguyên Hoán không kịp đợi, trực tiếp chạy thẳng vào cung tóm người.

Thần Y Tiểu Vương PhiTác giả: Tuyết Sắc Thủy TinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngHiện tại đêm khuya yên tĩnh, bầu trời vạn dặm không mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu ánh sáng bàng bạc trên mặt đất như phủ một lớp sa che mặt màu bạc lên khắp kinh thành. Phía tây kinh thành. Vân Lai khách đ**m. Đau! Đầu đau! Cả người đều đau! Bạch Thiên Hoan hiện tại chỉ có loại cảm giác này, cử động ngón tay một chút cũng khiến nàng đau hít không khí liên tục. Trong phòng tối om, chỉ có ánh trăng nhàn nhạt ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng mơ hồ cảm thấy đây không phải là cửa sổ phòng mình. Đầu đau như muốn vỡ tung, trong đầu hỗn độn, nàng vất vả ngồi dậy, dùng ngón tay đè huyệt Thái Dương xoa nhẹ một lát, lúc này mới cảm giác thần trí thanh tỉnh được chút ít. Nàng chỉ nhớ buổi chiều mình ở Hương Mãn lâu dùng bữa, nhấp một ngụm canh, lúc nàng cảm thấy có gì đó không ổn thì đã trúng chiêu. Thân là truyền nhân duy nhất của thần y thế gia, Bạch Thiên Hoan tự nhận bản thân có thể nhận ra được vị của tất cả độc và thuốc, nhưng thuốc trong canh kia nàng lại không nhận ra được, nàng hối hận trước… Tim Bạch Thiên Hoan lộp bộp rơi xuống.Tiêu rồi, lúc nãy vì cứu gã đầu trọc mà không cẩn thận lộ ra chân tướng, khiến Hạng Nguyên Hoán nhìn ra được mình có khả năng che giấu vết tích.Đôi mắt tựa như có thể xuyên thấu lòng người kia nhìn chằm chằm vào mặt nàng, khiến nàng không có chỗ nào lẩn trốn.Nhưng Bạch Thiên Hoan nàng đã từng gặp vô số người, chút bản lĩnh gặp nguy không loạn nàng vẫn phải có.- Thế tử gia là nói cái bớt trên ngực nhị muội sao? Về chuyện này, ngược lại ta muốn hỏi thế tử gia định khi nào thì đưa mười vạn lượng hoàng kim đến Thượng thư phủ? Khi đưa tới nhớ thuận tiện đưa luôn sính lễ cho nhị muội ta, để ta gọi trước một tiếng…………muội phu!- Hai chúng ta ai thua ai thắng còn chưa xác định, Hoan muội muội cần gì kết luận sớm như vậy?Bạch Thiên Hoan vuốt vuốt ly trà sứ trắng trong tay, hai mắt nhìn chăm chú hoa văn trên ly trà:- Sáng nay nhị muội tới tìm ta, nói người đêm hôm đó chính là muội ấy, thế tử gia nói vậy, chẳng lẽ nhị muội ta – đích nữ Thượng thư phủ không xứng với thế tử gia ngài sao?- Người gia muốn cưới dĩ nhiên là người mà gia thích.- Chính là nói, thế tử gia định quịt nợ?Bạch Thiên Hoan híp mắt nhìn Hạng Nguyên Hoán.- Ta chưa từng nói muốn quịt nợ, nếu ngày mai họ Đinh kia xác nhận nhị muội nàng chính là người đêm đó, ta chắc chắn sẽ lập tức đưa sính lễ đến.- Đây là thế tử gia nói đấy, không được đổi ý.- Gia trước nay luôn nhất ngôn cửu đỉnh.- Được, vậy chúng ta quyết định rồi.Hai người thương lượng xong, gã đầu trọc mới yếu ớt mở miệng:- Đại tiểu thư, thế tử gia, Ngưu Quang chính là đào phạm, để tránh gây phiền toái cho hai người, thuộc hạ bây giờ……….Bạch Thiên Hoan đánh giá cẩn thận gã đầu trọc:- Ngưu Quang đúng không, trước kia nhìn dáng vẻ của ngươi, hẳn là thân thủ không tệ, bên cạnh ta đúng lúc đang thiếu một hộ vệ võ công cao cường, ngươi cứ ở lại Thượng thư phủ đi!Gã đầu trọc kinh ngạc.- Thuộc hạ bây giờ là đào phạm, nếu ở lại Thượng thư phủ, có thể sẽ……….- Trừ phi ngươi chê Thượng thư phủ của ta miếu nhỏ, vậy ta cũng không tiện giữ pho tượng Phật lớn là ngươi lại!- Đâu có.Gã đầu trọc chắp tay về phía Bạch Thiên Hoan, chân thành thốt từng chữ:- Ân cứu mạng của đại tiểu thư hôm nay, ngày sau thuộc hạ nhất định sẽ liều chết bảo vệ đại tiểu thư.- Chỗ của ta không thịnh hành việc quỳ xuống, đứng lên đi.- Tạ đại tiểu thư.Hạng Nguyên Hoán liếc mắt, nếu không có hắn hỗ trợ, Bạch Thiên Hoan sẽ dễ dàng đuổi đám quan sai kia như vậy? Còn khi không khiến hắn đắc tội lục hoàng tử nữa.Gan của nàng cũng đủ lớn, dám thu phục người của hắn trước mặt hắn.Hiện tại hắn chỉ chờ gã Đinh Viễn Sơn kia mau trở lại, nếu không, Bạch Thiên Hoan sẽ nhét một nữ nhân cho hắn.***Trưa hôm sau, Hạng Nguyên Hoán biết tin Đinh Viễn Sơn đã về triều.Sau khi biết tin, hắn vội vã thay y phục ra cửa, chạy thẳng tới Đinh đại tướng quân phủ.Đến Đinh đại tướng quân phủ, phát hiện Đinh Viễn Sơn ở trong cung chưa về, Hạng Nguyên Hoán không kịp đợi, trực tiếp chạy thẳng vào cung tóm người.

Chương 26: Đinh viễn sơn về triều