Một luồng phương hồn xa xăm tỉnh lại, Phượng Loan nằm thẳng trên chiếc giường lớn, ánh mắt mờ mịt. Trong đầu hiện ra cảnh tượng huyết sắc hỗn loạn, nhóm cung nhân bận rộn ra vào, bên tai ầm ĩ náo loạn, tiếng thái y run rẩy, "Hoàng thượng... tình hình của quý nhân sợ là không tốt, giữ người lớn? hay là thai nhi?" Ngoài cửa vang lên giọng nói nam nhân tựa như chuông ngân ngọc hội, "Thai nhi..." A, Phượng Loan khinh giễu (khinh thường và giễu cợt) Qủa nhiên là tác phong dứt khoát của Tiêu Đạc, ích kỷ, lãnh huyết vô tình, trong mắt chỉ có chính hắn và vạn dặm giang sơn cẩm tú của hắn. Con cái là người thừa kế, là con cờ lợi thế dùng để củng cố hoàng quyền, còn nữ nhân chỉ là công cụ sinh dục mà thôi. Huống chi chính mình cũng chỉ là một nô tỳ trong cung khiến hắn mất mặt, có gì đáng giá để lưu luyến đây? Phượng Loan nhắm mắt lại, kết thúc những hình ảnh ân oán hiện lên kia. Lần thứ hai mở mắt, quay đầu nhìn lại gian phòng lúc này. Bên trái dựa sát vào tường là hai chiếc ghế phối sơn màu…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...