Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…
Chương 115: Lý Ngọc đang tránh nàng!
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Cứ như vậy trôi qua bốn ngày.Giữa trưa hôm nay, Lý Ngọc không theo thói quen cũ đến Tử Vi cung dùng bữa.Diệp Mộ Liễu đợi rồi lại đời, cuối cùng chỉ thấy bóng dáng Trương Phúc vội vàng chạy tới.Hỏi hắn hắn lại nói Hoàng thượng hiện tại đang thương lượng với đại thần, cho nên không có cách nào đến dùng bữa với nàng.Không biết do ảo giác hay sao mà nàng cảm thấy lúc Trương Phúc nói như vậy, ánh mắt có chút lóe sáng.Vì vậy, Diệp Mộ Liễu ăn đơn giản. Sau giấc ngủ trưa, nàng làm canh đậu xanh ướp lạnh, cung đại cung nữ hậu hạ Thanh nhi đến Cần Chính điện.Ngày hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời cực nóng, chờ đến lúc nàng tới Cần Chính điện, trên trán đều là mồ hôi.Cung điện to như vậy lại im ắng. Tiểu thái giám canh giữ cửa điện thấy nàng, sắc mặt thay đổi.Thậy vậy, lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, lại bình tĩnh hỏi:“Hoàng thượng đâu?”“... Hoàng hậu nương nương, hiện tại Hoàng thượng đang ngủ trưa, phân phó không ai được vào quấy rầy.”Tiều thái giám xấu hổ cười, ánh mắt lóe ra.“Vậy sao?”Lý do thoái thác này hết sức quen thuộc, giống như mấy ngày trước nàng có nghe qua...Khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười khổ không dễ thấy, thầm nghĩ: “Đều nói phong thủ luân chuyển, “Phong thủy” của nàng cũng xoay chuyển có chút nhanh phải không?“Trong đó bao gồm cả Bản cung sao?”“Này...”Tiểu thái giám nghẹn lời, ngơ ngẩn nhìn Diệp Mộ Liễu, không biết nên trả lời như thế nào.“Bản cung định đưa một chút canh đâu xanh giải nhiệt cho Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đang ngủ, ta đưa vào, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Hoàng thượng.”Hắn càng ngăn cản, nàng lại nghĩ nhất định phải biết được.Vì sao Lý Ngọc không chịu gặp nàng?Nhìn bộ dáng của tiểu thái giám, nhất định có điều che giấu. Cho tới bây giờ nàng luôn thẳng tính, trong mắt không cho phép có một hạt cát, lúc này, hận không thể lập tức làm rõ chân tướng sự việc mới được.Làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?“Không bằng nương nương giao canh ướp lạnh cho tiểu nhân, lúc Hoàng thượng thức dậy, nhất định tiểu nhân sẽ nói với Hoàng thượng.”Ngữ khí vẫn cung kính như cũ, nhưng vẫn kiên trì làm cho lòng Diệp Mộ Liễu tiếp tục trầm xuống...“Nếu đã như vậy, phiền toái tiểu công công này rồi...”
Cứ như vậy trôi qua bốn ngày.
Giữa trưa hôm nay, Lý Ngọc không theo thói quen cũ đến Tử Vi cung dùng bữa.
Diệp Mộ Liễu đợi rồi lại đời, cuối cùng chỉ thấy bóng dáng Trương Phúc vội vàng chạy tới.
Hỏi hắn hắn lại nói Hoàng thượng hiện tại đang thương lượng với đại thần, cho nên không có cách nào đến dùng bữa với nàng.
Không biết do ảo giác hay sao mà nàng cảm thấy lúc Trương Phúc nói như vậy, ánh mắt có chút lóe sáng.
Vì vậy, Diệp Mộ Liễu ăn đơn giản. Sau giấc ngủ trưa, nàng làm canh đậu xanh ướp lạnh, cung đại cung nữ hậu hạ Thanh nhi đến Cần Chính điện.
Ngày hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời cực nóng, chờ đến lúc nàng tới Cần Chính điện, trên trán đều là mồ hôi.
Cung điện to như vậy lại im ắng. Tiểu thái giám canh giữ cửa điện thấy nàng, sắc mặt thay đổi.
Thậy vậy, lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, lại bình tĩnh hỏi:
“Hoàng thượng đâu?”
“... Hoàng hậu nương nương, hiện tại Hoàng thượng đang ngủ trưa, phân phó không ai được vào quấy rầy.”
Tiều thái giám xấu hổ cười, ánh mắt lóe ra.
“Vậy sao?”
Lý do thoái thác này hết sức quen thuộc, giống như mấy ngày trước nàng có nghe qua...
Khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười khổ không dễ thấy, thầm nghĩ: “Đều nói phong thủ luân chuyển, “Phong thủy” của nàng cũng xoay chuyển có chút nhanh phải không?
“Trong đó bao gồm cả Bản cung sao?”
“Này...”
Tiểu thái giám nghẹn lời, ngơ ngẩn nhìn Diệp Mộ Liễu, không biết nên trả lời như thế nào.
“Bản cung định đưa một chút canh đâu xanh giải nhiệt cho Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đang ngủ, ta đưa vào, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Hoàng thượng.”
Hắn càng ngăn cản, nàng lại nghĩ nhất định phải biết được.
Vì sao Lý Ngọc không chịu gặp nàng?
Nhìn bộ dáng của tiểu thái giám, nhất định có điều che giấu. Cho tới bây giờ nàng luôn thẳng tính, trong mắt không cho phép có một hạt cát, lúc này, hận không thể lập tức làm rõ chân tướng sự việc mới được.
Làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?
“Không bằng nương nương giao canh ướp lạnh cho tiểu nhân, lúc Hoàng thượng thức dậy, nhất định tiểu nhân sẽ nói với Hoàng thượng.”
Ngữ khí vẫn cung kính như cũ, nhưng vẫn kiên trì làm cho lòng Diệp Mộ Liễu tiếp tục trầm xuống...
“Nếu đã như vậy, phiền toái tiểu công công này rồi...”
Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Cứ như vậy trôi qua bốn ngày.Giữa trưa hôm nay, Lý Ngọc không theo thói quen cũ đến Tử Vi cung dùng bữa.Diệp Mộ Liễu đợi rồi lại đời, cuối cùng chỉ thấy bóng dáng Trương Phúc vội vàng chạy tới.Hỏi hắn hắn lại nói Hoàng thượng hiện tại đang thương lượng với đại thần, cho nên không có cách nào đến dùng bữa với nàng.Không biết do ảo giác hay sao mà nàng cảm thấy lúc Trương Phúc nói như vậy, ánh mắt có chút lóe sáng.Vì vậy, Diệp Mộ Liễu ăn đơn giản. Sau giấc ngủ trưa, nàng làm canh đậu xanh ướp lạnh, cung đại cung nữ hậu hạ Thanh nhi đến Cần Chính điện.Ngày hè, sau giờ ngọ, ánh mặt trời cực nóng, chờ đến lúc nàng tới Cần Chính điện, trên trán đều là mồ hôi.Cung điện to như vậy lại im ắng. Tiểu thái giám canh giữ cửa điện thấy nàng, sắc mặt thay đổi.Thậy vậy, lòng Diệp Mộ Liễu trầm xuống, lại bình tĩnh hỏi:“Hoàng thượng đâu?”“... Hoàng hậu nương nương, hiện tại Hoàng thượng đang ngủ trưa, phân phó không ai được vào quấy rầy.”Tiều thái giám xấu hổ cười, ánh mắt lóe ra.“Vậy sao?”Lý do thoái thác này hết sức quen thuộc, giống như mấy ngày trước nàng có nghe qua...Khóe môi Diệp Mộ Liễu quét xuống nụ cười khổ không dễ thấy, thầm nghĩ: “Đều nói phong thủ luân chuyển, “Phong thủy” của nàng cũng xoay chuyển có chút nhanh phải không?“Trong đó bao gồm cả Bản cung sao?”“Này...”Tiểu thái giám nghẹn lời, ngơ ngẩn nhìn Diệp Mộ Liễu, không biết nên trả lời như thế nào.“Bản cung định đưa một chút canh đâu xanh giải nhiệt cho Hoàng thượng, nếu Hoàng thượng đang ngủ, ta đưa vào, tuyệt đối sẽ không quấy rầy Hoàng thượng.”Hắn càng ngăn cản, nàng lại nghĩ nhất định phải biết được.Vì sao Lý Ngọc không chịu gặp nàng?Nhìn bộ dáng của tiểu thái giám, nhất định có điều che giấu. Cho tới bây giờ nàng luôn thẳng tính, trong mắt không cho phép có một hạt cát, lúc này, hận không thể lập tức làm rõ chân tướng sự việc mới được.Làm sao có thể dễ dàng thỏa hiệp?“Không bằng nương nương giao canh ướp lạnh cho tiểu nhân, lúc Hoàng thượng thức dậy, nhất định tiểu nhân sẽ nói với Hoàng thượng.”Ngữ khí vẫn cung kính như cũ, nhưng vẫn kiên trì làm cho lòng Diệp Mộ Liễu tiếp tục trầm xuống...“Nếu đã như vậy, phiền toái tiểu công công này rồi...”