Tác giả:

Tháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc…

Chương 132: Tình yêu chân chính không phải nói mà là làm!

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Hắn cho rằng nàng không nhìn sẽ không đau, cũng không suy nghĩ miên man, từng giờ từng phút, từng phút từng giây hành hạ lòng nàng...Hắn hơi sững sờ, mở miệng muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.Vùi đầu bên cổ nàng, trong lòng có muôn vàn lời nói nhưng cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài...Thôi, hắn thiếu nàng đã định rồi, một tiếng xin lỗi cũng chỉ làm cho lòng nàng thêm đau xót mà thôi.Thật sự yêu nàng thì không phải là nói mà là làm!“Liễu Nhi...”Hắn không ngẩng đàu, chỉ nhỏ giọng gọi nàng, âm thanh khàn khàn mang theo một chút nặng nề.“Sao?”“Không cần bỏ lại một mình ta, được không?”Cứ như vậy, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu cho rằng mình nghe không rõ, hoặc là nghe được nhưng lại bị sự lo lắng và sợ hãi bất chợt của hắn làm cho bị dọa sợ.Đợi nàng hồi phục lại tinh thần, mới yên lặng gật đầu, kiên định nói ra mấy chữ:“Chàng yên tâm.”Chỉ cần hắn không phụ nàng, nàng tuyệt đối sẽ không phụ hắn!Lời nói vừa dứt, một giọt nước nóng boảng từ từ chảy xuống cổ Diệp Mộ Liễu.(Ôi chết tôi thôi, rớt nước mắt, nói thì hay ho lắm nhưng mà ko thể nào ko cảm động, hiuhiu....)Diệp Mộ Liễu vốn bị kìm hãm, sau đó, chất lỏng cực nóng kia như ngọn lửa làm tổn thương da thịt của nàng...Trong lòng nàng thở dài, lâu sau vẫn không nói gì, chỉ trở tay ôm hắn thật chặt...Tiếng bước chân ngoài cửa lại lần nữa vang lên. Hiện tại Diệp Mộ Liễu có thể nghe rõ tiếng đập cửa.“Hoàng thượng, nương nương...”“Vào đi.”Lý Ngọc nhíu mày, buông Diệp Mộ Liễu ra, nâng nàng đứng dậy, lúc này mới từ từ vỗ bụi bặm trên Long bào.Không biết do hắn cúi đầu hay cảm xúc thu liễm quá nhanh. Hiện tại, Diệp Mộ Liễu không còn cảm thấy ưu thương lúc nãy của hắn nữa.“Thiên Tuyết công chúa ở bên ngoài cầu kiến.”Mày nhíu chặt hơn, Lý Ngọc không chút nghĩ ngợi, nói:“Nói với nàng, Trẫm đang xử lý công vụ, không rảnh.”“Hoàng thượng, nếu đã đến thì ngại gì không gặp?”Dơ tay muốn bảo Trương Phúc rời khỏi, Diệp Mộ Liễu thản nhiên cười nói:“Trương công công, cho vào đi.”Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người muốn đi, lại bị Lý Ngọc gắt gao kéo tay lại.

Hắn cho rằng nàng không nhìn sẽ không đau, cũng không suy nghĩ miên man, từng giờ từng phút, từng phút từng giây hành hạ lòng nàng...

Hắn hơi sững sờ, mở miệng muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.

Vùi đầu bên cổ nàng, trong lòng có muôn vàn lời nói nhưng cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài...

Thôi, hắn thiếu nàng đã định rồi, một tiếng xin lỗi cũng chỉ làm cho lòng nàng thêm đau xót mà thôi.

Thật sự yêu nàng thì không phải là nói mà là làm!

“Liễu Nhi...”

Hắn không ngẩng đàu, chỉ nhỏ giọng gọi nàng, âm thanh khàn khàn mang theo một chút nặng nề.

“Sao?”

“Không cần bỏ lại một mình ta, được không?”

Cứ như vậy, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu cho rằng mình nghe không rõ, hoặc là nghe được nhưng lại bị sự lo lắng và sợ hãi bất chợt của hắn làm cho bị dọa sợ.

Đợi nàng hồi phục lại tinh thần, mới yên lặng gật đầu, kiên định nói ra mấy chữ:

“Chàng yên tâm.”

Chỉ cần hắn không phụ nàng, nàng tuyệt đối sẽ không phụ hắn!

Lời nói vừa dứt, một giọt nước nóng boảng từ từ chảy xuống cổ Diệp Mộ Liễu.

(Ôi chết tôi thôi, rớt nước mắt, nói thì hay ho lắm nhưng mà ko thể nào ko cảm động, hiuhiu....)

Diệp Mộ Liễu vốn bị kìm hãm, sau đó, chất lỏng cực nóng kia như ngọn lửa làm tổn thương da thịt của nàng...

Trong lòng nàng thở dài, lâu sau vẫn không nói gì, chỉ trở tay ôm hắn thật chặt...

Tiếng bước chân ngoài cửa lại lần nữa vang lên. Hiện tại Diệp Mộ Liễu có thể nghe rõ tiếng đập cửa.

“Hoàng thượng, nương nương...”

“Vào đi.”

Lý Ngọc nhíu mày, buông Diệp Mộ Liễu ra, nâng nàng đứng dậy, lúc này mới từ từ vỗ bụi bặm trên Long bào.

Không biết do hắn cúi đầu hay cảm xúc thu liễm quá nhanh. Hiện tại, Diệp Mộ Liễu không còn cảm thấy ưu thương lúc nãy của hắn nữa.

“Thiên Tuyết công chúa ở bên ngoài cầu kiến.”

Mày nhíu chặt hơn, Lý Ngọc không chút nghĩ ngợi, nói:

“Nói với nàng, Trẫm đang xử lý công vụ, không rảnh.”

“Hoàng thượng, nếu đã đến thì ngại gì không gặp?”

Dơ tay muốn bảo Trương Phúc rời khỏi, Diệp Mộ Liễu thản nhiên cười nói:

“Trương công công, cho vào đi.”

Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người muốn đi, lại bị Lý Ngọc gắt gao kéo tay lại.

Nương Tử Đứng Lại: Hoàng Hậu Muốn Đào HônTác giả: Nguyệt Thanh ThuTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn TìnhTháng tư gió mát, làm cho con người mềm mại muốn say. Trong sân, hoa lê lay động, nhành liễu nhẹ bay trong gió. Từng cụm hoa đào kiều diễm cuộn lại, dưới ánh nắng xuân trở nên vô rực rỡ vô cùng. Gạch xanh, ngói xanh bên trong Tứ Hợp Viện lại kết hợp với sự tĩnh lặng của cảnh xuân, bỗng nhiên vang lên tiếng gào thét không có chút nào hài hòa: “Cái gì? Cha, người muốn con đi hầu hạ cái tên đại sắc lang kia? Không cần, con tuyệt đối không cần!” “Liễu Nhi, chú ý lời nói của con!” Trong phòng, một nam tử trung niên mặc quan phục thất phẩm, quần áo thêu khê xích, lớn tiếng nói. 鸂鶒: Khê xích : một giống chim ở nước, hình tựa uyên ương 紫鴛 mà to hơn, cánh biếc, đuôi như bánh lái thuyền, thường đậu ở khe nước ao hồ, ăn cá con hoặc côn trùng. § Còn viết là 溪鴨. Có tên khác là khê áp 溪鴨. Tục gọi là tử uyên ương 紫鴛鴦. “Cái tên sắc… Người kia là đương kim Hoàng đế! Nếu được hầu hạ người thì đó là may mắn của con, là may mắn của Diệp gia chúng ta!” “Hoàng đế thì như thế nào? Không phải là quỷ háo sắc… Hắn cho rằng nàng không nhìn sẽ không đau, cũng không suy nghĩ miên man, từng giờ từng phút, từng phút từng giây hành hạ lòng nàng...Hắn hơi sững sờ, mở miệng muốn nói nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt xuống.Vùi đầu bên cổ nàng, trong lòng có muôn vàn lời nói nhưng cuối cùng chỉ còn tiếng thở dài...Thôi, hắn thiếu nàng đã định rồi, một tiếng xin lỗi cũng chỉ làm cho lòng nàng thêm đau xót mà thôi.Thật sự yêu nàng thì không phải là nói mà là làm!“Liễu Nhi...”Hắn không ngẩng đàu, chỉ nhỏ giọng gọi nàng, âm thanh khàn khàn mang theo một chút nặng nề.“Sao?”“Không cần bỏ lại một mình ta, được không?”Cứ như vậy, trong nháy mắt Diệp Mộ Liễu cho rằng mình nghe không rõ, hoặc là nghe được nhưng lại bị sự lo lắng và sợ hãi bất chợt của hắn làm cho bị dọa sợ.Đợi nàng hồi phục lại tinh thần, mới yên lặng gật đầu, kiên định nói ra mấy chữ:“Chàng yên tâm.”Chỉ cần hắn không phụ nàng, nàng tuyệt đối sẽ không phụ hắn!Lời nói vừa dứt, một giọt nước nóng boảng từ từ chảy xuống cổ Diệp Mộ Liễu.(Ôi chết tôi thôi, rớt nước mắt, nói thì hay ho lắm nhưng mà ko thể nào ko cảm động, hiuhiu....)Diệp Mộ Liễu vốn bị kìm hãm, sau đó, chất lỏng cực nóng kia như ngọn lửa làm tổn thương da thịt của nàng...Trong lòng nàng thở dài, lâu sau vẫn không nói gì, chỉ trở tay ôm hắn thật chặt...Tiếng bước chân ngoài cửa lại lần nữa vang lên. Hiện tại Diệp Mộ Liễu có thể nghe rõ tiếng đập cửa.“Hoàng thượng, nương nương...”“Vào đi.”Lý Ngọc nhíu mày, buông Diệp Mộ Liễu ra, nâng nàng đứng dậy, lúc này mới từ từ vỗ bụi bặm trên Long bào.Không biết do hắn cúi đầu hay cảm xúc thu liễm quá nhanh. Hiện tại, Diệp Mộ Liễu không còn cảm thấy ưu thương lúc nãy của hắn nữa.“Thiên Tuyết công chúa ở bên ngoài cầu kiến.”Mày nhíu chặt hơn, Lý Ngọc không chút nghĩ ngợi, nói:“Nói với nàng, Trẫm đang xử lý công vụ, không rảnh.”“Hoàng thượng, nếu đã đến thì ngại gì không gặp?”Dơ tay muốn bảo Trương Phúc rời khỏi, Diệp Mộ Liễu thản nhiên cười nói:“Trương công công, cho vào đi.”Dứt lời, Diệp Mộ Liễu xoay người muốn đi, lại bị Lý Ngọc gắt gao kéo tay lại.

Chương 132: Tình yêu chân chính không phải nói mà là làm!