Tác giả:

Chỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng…

Chương 26

Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… Cô tất nhiên không rõ ràng về vị trưởng công chúa này...Theo việc tiểu thuyết nói thì nàng vốn không ưa nữ chính ,sau một lần đấu đá nào đó trong yến tiệc mà cái tên hoàng thượng kia cứ che chở cô ta nên nàng tức giận bỏ đi,còn nói sẽ không về lại nữa.Sao bây giờ...lại ngẫu hứng chứ?Cô có nên qua lại với nàng không?"Nương nương...người là đang lo lắng sao?Trưởng công chúa là người tốt,nhất định sẽ thích nương nương mà!"-Thư Hồng nói,tỏ vẻ trấn an An Nguyệt.''Ta cũng hy vọng như lời em nói..."-Cô trả lời,ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh trên ngói đỏ,thỉnh thoảng có vài loại chim bay ngang qua ríu rít tiếng hót.An Nguyệt hít thở sâu,cuối cùng lấy hết can đảm mà nói:"Mau thay y phục,ta muốn đến chỗ Hiền phi một lát"Sau khi chải lại mái tóc và mặc thêm vài lớp y phục vào người,An Nguyệt đem theo Minh Xuân và Quế Chi bắt đầu đến Vạn Cúc hiên-nơi ở của Hiền phi.Do chỗ cô gần như hẻo lánh nhất cung nên đường đi cũng khá xa,dưới cái nắng khá gay gắt cô đặc biệt cảm thấy vô cùng khó chịu.Nhìn thấy tấm bảng có chữ vàng hiện ra trước mắt,An Nguyệt bước chân vô thức nhanh hơn ,cuối cùng dừngtrước cửa.Vạn Cúc hiên có vị thế không thua gì An Gia cung,nhưng tư vị vô cùng khác biệt.Nếu An Gia cung khá trầm tĩnh và nhẹ nhàng,lại có cảm giác bí ẩn giống như nữ chính thì Vạn Cung hiên này khắp nơi rực rỡ ánh vàng của hoa cúc,nổi bật kinh người.Hương của hoa cúc cũng dịu ngọt nhưng không quá đậm mang theo cảm giác phấn chấn,thoải mái.Qủa thật không hổ danh là nơi đẹp nhất hậu cung!"Vào thôi"-An Nguyệt nói nhỏ,tiến vào bên trong,hai bên con đường cũng là màu vàng của đủ loại hoa cúc.Cô không khỏi cảm thấy có vẻ kỳ quái,vị Hiền phi này không hiểu sao lại yêu thích hoa cúc đến thế?việc này làm cô nhớ đến vị bạn thân ở hiện đại của cô.Nàng cũng thích hoa cúc,từ trong nhà ra đến chân vườn đâu đâu cũng là hoa cúc...Người mà cô muốn gặp đang ngồi cạnh bàn đá,chăm chỉ luyện thư pháp trên giấy Tuyên Thành đỏ.Mái tóc đen xỏa dài rủ xuống,từ góc nghiêng cũng đủ cảm thán cho vẻ đẹp của nàng...một cô gái hoàn mỹ đoan trang như thế này sao phải chịu lép vế nữ chính chứ?...Thật là nữ phụ không có phúc mà...Nếu cô mà biết tác giả là ai thì...hừm hừm...-An Nguyệt cảm thấy bất bình thay cho nàng,đúng lúc đó thì người phía trước ngước mặt lên,dịu dàng ma mỉm cười."An quý tần ghé chơi sao?mau ngồi xuống đi"

Cô tất nhiên không rõ ràng về vị trưởng công chúa này...Theo việc tiểu thuyết nói thì nàng vốn không ưa nữ chính ,sau một lần đấu đá nào đó trong yến tiệc mà cái tên hoàng thượng kia cứ che chở cô ta nên nàng tức giận bỏ đi,còn nói sẽ không về lại nữa.Sao bây giờ...lại ngẫu hứng chứ?Cô có nên qua lại với nàng không?

"Nương nương...người là đang lo lắng sao?Trưởng công chúa là người tốt,nhất định sẽ thích nương nương mà!"-Thư Hồng nói,tỏ vẻ trấn an An Nguyệt.

''Ta cũng hy vọng như lời em nói..."-Cô trả lời,ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh trên ngói đỏ,thỉnh thoảng có vài loại chim bay ngang qua ríu rít tiếng hót.An Nguyệt hít thở sâu,cuối cùng lấy hết can đảm mà nói:

"Mau thay y phục,ta muốn đến chỗ Hiền phi một lát"

Sau khi chải lại mái tóc và mặc thêm vài lớp y phục vào người,An Nguyệt đem theo Minh Xuân và Quế Chi bắt đầu đến Vạn Cúc hiên-nơi ở của Hiền phi.Do chỗ cô gần như hẻo lánh nhất cung nên đường đi cũng khá xa,dưới cái nắng khá gay gắt cô đặc biệt cảm thấy vô cùng khó chịu.Nhìn thấy tấm bảng có chữ vàng hiện ra trước mắt,An Nguyệt bước chân vô thức nhanh hơn ,cuối cùng dừngtrước cửa.

Vạn Cúc hiên có vị thế không thua gì An Gia cung,nhưng tư vị vô cùng khác biệt.Nếu An Gia cung khá trầm tĩnh và nhẹ nhàng,lại có cảm giác bí ẩn giống như nữ chính thì Vạn Cung hiên này khắp nơi rực rỡ ánh vàng của hoa cúc,nổi bật kinh người.Hương của hoa cúc cũng dịu ngọt nhưng không quá đậm mang theo cảm giác phấn chấn,thoải mái.Qủa thật không hổ danh là nơi đẹp nhất hậu cung!

"Vào thôi"-An Nguyệt nói nhỏ,tiến vào bên trong,hai bên con đường cũng là màu vàng của đủ loại hoa cúc.Cô không khỏi cảm thấy có vẻ kỳ quái,vị Hiền phi này không hiểu sao lại yêu thích hoa cúc đến thế?việc này làm cô nhớ đến vị bạn thân ở hiện đại của cô.Nàng cũng thích hoa cúc,từ trong nhà ra đến chân vườn đâu đâu cũng là hoa cúc...

Người mà cô muốn gặp đang ngồi cạnh bàn đá,chăm chỉ luyện thư pháp trên giấy Tuyên Thành đỏ.Mái tóc đen xỏa dài rủ xuống,từ góc nghiêng cũng đủ cảm thán cho vẻ đẹp của nàng...một cô gái hoàn mỹ đoan trang như thế này sao phải chịu lép vế nữ chính chứ?...Thật là nữ phụ không có phúc mà...Nếu cô mà biết tác giả là ai thì...hừm hừm...-An Nguyệt cảm thấy bất bình thay cho nàng,đúng lúc đó thì người phía trước ngước mặt lên,dịu dàng ma mỉm cười.

"An quý tần ghé chơi sao?mau ngồi xuống đi"

Hoàng Cung Tư TruyệnTác giả: Selene LeeTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Phụ, Truyện Xuyên KhôngChỉ là 1 tiệp dư nhỏ bé mà dám vênh mặt kênh kiệu với ta như thế sao ? , ngươi nghĩ chỉ cần có bộ dáng thuần thục , dung mạo yêu kiều là có thể 1 bước leo lên long sàng của hoàng thượng,vút bay lên thành phượng hoàng chắc ? Thật là ngu si" Trong hậu hoa viên ,bên cạnh hồ sen , 1 nữ nhân quần áo hoa lệ đang nắm chặt tóc của 1 nữ nhân khác,nàng ta giờ đây trông thật thảm hại,không thể nhìn rõ dung mạo.Nàng giãy giụa nhưng cũng chỉ có thể để yên cho người trên kia không ngừng hành hạ mình,trán cũng đã thấm đầy máu . Bên cạnh là 1 nha hoàn đang bị 2 nha hoàn khác giữ lại,không ngừng gào khóc,nấc nghẹn : "Xin người tha cho chủ tử của nô tì,nô tì van xin người mà..." Nhưng nữ nhân kia cũng không dừng tay,tiếp tục đập đầu của người phía dưới xuống mặt đá bên hồ,cho đến khi người kia không còn động đậy gì nữa thì ả mới dừng tay,ra hiệu cho 2 nô tì kia bỏ đi... "Không,tiểu thư,không...xin người mau tỉnh lại đi...không,xin người đừng bỏ em đi mà,không..." An Nguyệt nhàm chán,đóng sách lại,quăng… Cô tất nhiên không rõ ràng về vị trưởng công chúa này...Theo việc tiểu thuyết nói thì nàng vốn không ưa nữ chính ,sau một lần đấu đá nào đó trong yến tiệc mà cái tên hoàng thượng kia cứ che chở cô ta nên nàng tức giận bỏ đi,còn nói sẽ không về lại nữa.Sao bây giờ...lại ngẫu hứng chứ?Cô có nên qua lại với nàng không?"Nương nương...người là đang lo lắng sao?Trưởng công chúa là người tốt,nhất định sẽ thích nương nương mà!"-Thư Hồng nói,tỏ vẻ trấn an An Nguyệt.''Ta cũng hy vọng như lời em nói..."-Cô trả lời,ngước mắt lên nhìn bầu trời xanh trên ngói đỏ,thỉnh thoảng có vài loại chim bay ngang qua ríu rít tiếng hót.An Nguyệt hít thở sâu,cuối cùng lấy hết can đảm mà nói:"Mau thay y phục,ta muốn đến chỗ Hiền phi một lát"Sau khi chải lại mái tóc và mặc thêm vài lớp y phục vào người,An Nguyệt đem theo Minh Xuân và Quế Chi bắt đầu đến Vạn Cúc hiên-nơi ở của Hiền phi.Do chỗ cô gần như hẻo lánh nhất cung nên đường đi cũng khá xa,dưới cái nắng khá gay gắt cô đặc biệt cảm thấy vô cùng khó chịu.Nhìn thấy tấm bảng có chữ vàng hiện ra trước mắt,An Nguyệt bước chân vô thức nhanh hơn ,cuối cùng dừngtrước cửa.Vạn Cúc hiên có vị thế không thua gì An Gia cung,nhưng tư vị vô cùng khác biệt.Nếu An Gia cung khá trầm tĩnh và nhẹ nhàng,lại có cảm giác bí ẩn giống như nữ chính thì Vạn Cung hiên này khắp nơi rực rỡ ánh vàng của hoa cúc,nổi bật kinh người.Hương của hoa cúc cũng dịu ngọt nhưng không quá đậm mang theo cảm giác phấn chấn,thoải mái.Qủa thật không hổ danh là nơi đẹp nhất hậu cung!"Vào thôi"-An Nguyệt nói nhỏ,tiến vào bên trong,hai bên con đường cũng là màu vàng của đủ loại hoa cúc.Cô không khỏi cảm thấy có vẻ kỳ quái,vị Hiền phi này không hiểu sao lại yêu thích hoa cúc đến thế?việc này làm cô nhớ đến vị bạn thân ở hiện đại của cô.Nàng cũng thích hoa cúc,từ trong nhà ra đến chân vườn đâu đâu cũng là hoa cúc...Người mà cô muốn gặp đang ngồi cạnh bàn đá,chăm chỉ luyện thư pháp trên giấy Tuyên Thành đỏ.Mái tóc đen xỏa dài rủ xuống,từ góc nghiêng cũng đủ cảm thán cho vẻ đẹp của nàng...một cô gái hoàn mỹ đoan trang như thế này sao phải chịu lép vế nữ chính chứ?...Thật là nữ phụ không có phúc mà...Nếu cô mà biết tác giả là ai thì...hừm hừm...-An Nguyệt cảm thấy bất bình thay cho nàng,đúng lúc đó thì người phía trước ngước mặt lên,dịu dàng ma mỉm cười."An quý tần ghé chơi sao?mau ngồi xuống đi"

Chương 26