“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng…
Chương 797: Mỹ nam áo trắng [2]
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… Nhưng mà, thật đáng tiếc, những thứ này nàng xem ra có chút phổ thông.Bước chân không tự giác nhanh hơn một ít, Uất Trì Tà Dịch lại không có thứ gì muốn mua .Chẳng qua, hắn cẩn thận đi theo Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ sợ nàng có cái gì sơ xuất.Nhìn hắn cẩn thận như thế, Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần không biết làm sao --Nàng cũng không phải tiểu hài tử, cái này, dùng sao!Nhưng mà, tại đây cũng không cảm giác được khí tức mọi người động võ, trái lại là một mảnh cực kỳ hiền hoà yên bình.“Cái này......”Bỗng nhiên, một cái vật thể hình tròn màu đen khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh chú ý.“Thế nào......”Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới chính là thấp giọng nói, Uất Trì Tà Dịch cách được gần, nhưng lại nghe rõ ràng.“Vật này, tại sao ta chưa thấy qua?”Màu đen, màu đen u ám.Giống như một tảng đá, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, đây không phải tảng đá bình thường.Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của vật này, là một lão phu nhân.Tóc bạc, trên mặt nếp nhăn cũng chằng chịt, nhìn không ra tuổi cụ thể.Chẳng qua, làn da kia cũng không tệ, cũng trắng, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn mà thôi.Không da đốm mồi (da đồi mồi, thường có ở các cụ già, làm da thường sẽ có những chấm nâu…).“Ta cũng chưa thấy qua...... Nhưng, thứ này hữu dụng không??”Uất Trì Tà Dịch không hiểu hỏi, xem cũng chưa xem qua, chưa chắc sẽ có ích lợi gì a. a.“Ta cũng không rõ ràng, chúng ta hỏi một chút đi......”Đông Phương Ngữ Hinh chính là tò mò, sau đó là trực giác nữ nhân mà thôi.Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, dù sao hiện tại bọn họ cũng không có việc gì.“Tiền bối, xin hỏi đây là cái gì vậy?”Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, nhìn lão phụ, nhu hòa hỏi.Nghe được có người hỏi mình, lão phụ kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nói chuyện.Lão nhân này......Không để ý nàng?Đông Phương Ngữ Hinh thật xác định vừa rồi bà ấy nghe được, nhưng bây giờ......Không, tựa hồ không đúng.Chẳng lẽ......Căn bản sẽ không muốn bán sao?--“Tiền bối, xin hỏi cái này bán thế nào ?”Đông Phương Ngữ Hinh gia tăng âm lượng, lại hỏi.“Thành ý giá......”Lão nhân nói một tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì --Thành ý giá, đây là giá gì?Uất Trì Tà Dịch kéo kéo y phục của Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng nói:“Ý tứ này chính là nhìn nàng ra giá, bà ấy không báo giá......”Này......Đông Phương Ngữ Hinh 囧 , có bán này nọ như vậy sao? Thật đúng là đủ......Nhưng mà, nàng đối với thứ này thật là có vài phần hứng thú......Chính là, không biết nó là làm cái gì, cũng không có cách nào khác cấp cái định giá.“Sư Hậu......”Đông Phương Ngữ Hinh dụng thần thức kêu Sư Hậu, lúc này nếu Tiểu Nhạc Nhạc ở đây thì tốt rồi.Tiểu Nhạc Nhạc kiến thức nhiều, nói không chừng sẽ biết tác dụng của thứ này.“Đây, Hinh Nhi......”“Thứ này ngươi có biết không?”Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu hỏi, Sư Hậu nhìn thoáng qua, cẩn thận vừa thấy, lắc đầu:“Chưa thấy qua, không phải dược liệu, lại càng không phải là ám khí......”Tuy rằng nó sống lâu, nhưng đại đa số thời gian là ở trong rừng rậm, biết đến này nọ cũng không phải là rất nhiều.“Ngươi cũng không biết a, vậy quên đi, ta không cần......”Thứ này, nếu là có giá, nàng nhìn xem không quý, giá thích hợp, nhưng có thể mua đến chơi đùa, nhưng......Lão nhân này nói như vậy, nàng làm sao lưu lại?
Nhưng mà, thật đáng tiếc, những thứ này nàng xem ra có chút phổ thông.
Bước chân không tự giác nhanh hơn một ít, Uất Trì Tà Dịch lại không có thứ gì muốn mua .
Chẳng qua, hắn cẩn thận đi theo Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ sợ nàng có cái gì sơ xuất.
Nhìn hắn cẩn thận như thế, Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần không biết làm sao --
Nàng cũng không phải tiểu hài tử, cái này, dùng sao!
Nhưng mà, tại đây cũng không cảm giác được khí tức mọi người động võ, trái lại là một mảnh cực kỳ hiền hoà yên bình.
“Cái này......”
Bỗng nhiên, một cái vật thể hình tròn màu đen khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh chú ý.
“Thế nào......”
Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới chính là thấp giọng nói, Uất Trì Tà Dịch cách được gần, nhưng lại nghe rõ ràng.
“Vật này, tại sao ta chưa thấy qua?”
Màu đen, màu đen u ám.
Giống như một tảng đá, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, đây không phải tảng đá bình thường.
Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của vật này, là một lão phu nhân.
Tóc bạc, trên mặt nếp nhăn cũng chằng chịt, nhìn không ra tuổi cụ thể.
Chẳng qua, làn da kia cũng không tệ, cũng trắng, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn mà thôi.
Không da đốm mồi (da đồi mồi, thường có ở các cụ già, làm da thường sẽ có những chấm nâu…).
“Ta cũng chưa thấy qua...... Nhưng, thứ này hữu dụng không??”
Uất Trì Tà Dịch không hiểu hỏi, xem cũng chưa xem qua, chưa chắc sẽ có ích lợi gì a. a.
“Ta cũng không rõ ràng, chúng ta hỏi một chút đi......”
Đông Phương Ngữ Hinh chính là tò mò, sau đó là trực giác nữ nhân mà thôi.
Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, dù sao hiện tại bọn họ cũng không có việc gì.
“Tiền bối, xin hỏi đây là cái gì vậy?”
Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, nhìn lão phụ, nhu hòa hỏi.
Nghe được có người hỏi mình, lão phụ kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nói chuyện.
Lão nhân này......
Không để ý nàng?
Đông Phương Ngữ Hinh thật xác định vừa rồi bà ấy nghe được, nhưng bây giờ......
Không, tựa hồ không đúng.
Chẳng lẽ......
Căn bản sẽ không muốn bán sao?--
“Tiền bối, xin hỏi cái này bán thế nào ?”
Đông Phương Ngữ Hinh gia tăng âm lượng, lại hỏi.
“Thành ý giá......”
Lão nhân nói một tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì --
Thành ý giá, đây là giá gì?
Uất Trì Tà Dịch kéo kéo y phục của Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng nói:
“Ý tứ này chính là nhìn nàng ra giá, bà ấy không báo giá......”
Này......
Đông Phương Ngữ Hinh 囧 , có bán này nọ như vậy sao? Thật đúng là đủ......
Nhưng mà, nàng đối với thứ này thật là có vài phần hứng thú......
Chính là, không biết nó là làm cái gì, cũng không có cách nào khác cấp cái định giá.
“Sư Hậu......”
Đông Phương Ngữ Hinh dụng thần thức kêu Sư Hậu, lúc này nếu Tiểu Nhạc Nhạc ở đây thì tốt rồi.
Tiểu Nhạc Nhạc kiến thức nhiều, nói không chừng sẽ biết tác dụng của thứ này.
“Đây, Hinh Nhi......”
“Thứ này ngươi có biết không?”
Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu hỏi, Sư Hậu nhìn thoáng qua, cẩn thận vừa thấy, lắc đầu:
“Chưa thấy qua, không phải dược liệu, lại càng không phải là ám khí......”
Tuy rằng nó sống lâu, nhưng đại đa số thời gian là ở trong rừng rậm, biết đến này nọ cũng không phải là rất nhiều.
“Ngươi cũng không biết a, vậy quên đi, ta không cần......”
Thứ này, nếu là có giá, nàng nhìn xem không quý, giá thích hợp, nhưng có thể mua đến chơi đùa, nhưng......
Lão nhân này nói như vậy, nàng làm sao lưu lại?
Đích Nữ Cuồng Phi: Cực Phẩm Bảo Bối Vô Lại NươngTác giả: Mã Duyệt DuyệtTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không“Giờ lành đã đến, tân lang tân nương chuẩn bị bái đường......” hỉ đường một màu đỏ ,khắp nhà đều là tân khách,quan lễ nghi râu tóc đã bạc trắng nhưng tiếng la vẫn trung khí mười phần. Một tiếng hô to, sắc mặt vui mừng trên mặt tất cả mọi người chợt hiện lên vẻ sửng sốt, ánh mắt mọi ngườiquét về phía chính giữa hỉ đường, tân nương một thân hoa lệ trên đầu chùm khăn hỉ được hai cái nha đầu nâng vào đứng một mình ở giữa hỉ đường , mà bên người tân nương trừ bỏ hai nha đầu thì không thấy tân lang. “Di, tân lang đâu?” Mọi người ở trong phòng nhìn một vòng, vẫn chưa nhìn thấy tân lang xuất hiện có người kinh ngạc nói. “Nghe nói đại công tử thân mình không tốt, nên sẽ không là dậy không được giường đi?” một vị phu nhân che miệng cười khẽ, tuy rằng thanh âm nàng không lớn, nhưng bởi vì lúc này hỉ đường rất tĩnh lặng mọi người nghe rất rõ ràng. “Đại công tử thân mình luôn luôn không tốt, này vội vàng thành thân không phải để xung hỉ sao?” một nữ tử ước chừng hơn hai mươi tuổi hừ nhẹ một tiếng… Nhưng mà, thật đáng tiếc, những thứ này nàng xem ra có chút phổ thông.Bước chân không tự giác nhanh hơn một ít, Uất Trì Tà Dịch lại không có thứ gì muốn mua .Chẳng qua, hắn cẩn thận đi theo Đông Phương Ngữ Hinh, chỉ sợ nàng có cái gì sơ xuất.Nhìn hắn cẩn thận như thế, Đông Phương Ngữ Hinh có vài phần không biết làm sao --Nàng cũng không phải tiểu hài tử, cái này, dùng sao!Nhưng mà, tại đây cũng không cảm giác được khí tức mọi người động võ, trái lại là một mảnh cực kỳ hiền hoà yên bình.“Cái này......”Bỗng nhiên, một cái vật thể hình tròn màu đen khiến cho Đông Phương Ngữ Hinh chú ý.“Thế nào......”Đông Phương Ngữ Hinh vừa mới chính là thấp giọng nói, Uất Trì Tà Dịch cách được gần, nhưng lại nghe rõ ràng.“Vật này, tại sao ta chưa thấy qua?”Màu đen, màu đen u ám.Giống như một tảng đá, nhưng Đông Phương Ngữ Hinh biết, đây không phải tảng đá bình thường.Đông Phương Ngữ Hinh ngẩng đầu, nhìn về phía chủ nhân của vật này, là một lão phu nhân.Tóc bạc, trên mặt nếp nhăn cũng chằng chịt, nhìn không ra tuổi cụ thể.Chẳng qua, làn da kia cũng không tệ, cũng trắng, chỉ là nếp nhăn nhiều hơn mà thôi.Không da đốm mồi (da đồi mồi, thường có ở các cụ già, làm da thường sẽ có những chấm nâu…).“Ta cũng chưa thấy qua...... Nhưng, thứ này hữu dụng không??”Uất Trì Tà Dịch không hiểu hỏi, xem cũng chưa xem qua, chưa chắc sẽ có ích lợi gì a. a.“Ta cũng không rõ ràng, chúng ta hỏi một chút đi......”Đông Phương Ngữ Hinh chính là tò mò, sau đó là trực giác nữ nhân mà thôi.Uất Trì Tà Dịch gật gật đầu, dù sao hiện tại bọn họ cũng không có việc gì.“Tiền bối, xin hỏi đây là cái gì vậy?”Đông Phương Ngữ Hinh cúi đầu, nhìn lão phụ, nhu hòa hỏi.Nghe được có người hỏi mình, lão phụ kia bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn Đông Phương Ngữ Hinh liếc mắt một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu, không lên tiếng, cũng không nói chuyện.Lão nhân này......Không để ý nàng?Đông Phương Ngữ Hinh thật xác định vừa rồi bà ấy nghe được, nhưng bây giờ......Không, tựa hồ không đúng.Chẳng lẽ......Căn bản sẽ không muốn bán sao?--“Tiền bối, xin hỏi cái này bán thế nào ?”Đông Phương Ngữ Hinh gia tăng âm lượng, lại hỏi.“Thành ý giá......”Lão nhân nói một tiếng, Đông Phương Ngữ Hinh có chút không nói gì --Thành ý giá, đây là giá gì?Uất Trì Tà Dịch kéo kéo y phục của Đông Phương Ngữ Hinh, thấp giọng nói:“Ý tứ này chính là nhìn nàng ra giá, bà ấy không báo giá......”Này......Đông Phương Ngữ Hinh 囧 , có bán này nọ như vậy sao? Thật đúng là đủ......Nhưng mà, nàng đối với thứ này thật là có vài phần hứng thú......Chính là, không biết nó là làm cái gì, cũng không có cách nào khác cấp cái định giá.“Sư Hậu......”Đông Phương Ngữ Hinh dụng thần thức kêu Sư Hậu, lúc này nếu Tiểu Nhạc Nhạc ở đây thì tốt rồi.Tiểu Nhạc Nhạc kiến thức nhiều, nói không chừng sẽ biết tác dụng của thứ này.“Đây, Hinh Nhi......”“Thứ này ngươi có biết không?”Đông Phương Ngữ Hinh không hiểu hỏi, Sư Hậu nhìn thoáng qua, cẩn thận vừa thấy, lắc đầu:“Chưa thấy qua, không phải dược liệu, lại càng không phải là ám khí......”Tuy rằng nó sống lâu, nhưng đại đa số thời gian là ở trong rừng rậm, biết đến này nọ cũng không phải là rất nhiều.“Ngươi cũng không biết a, vậy quên đi, ta không cần......”Thứ này, nếu là có giá, nàng nhìn xem không quý, giá thích hợp, nhưng có thể mua đến chơi đùa, nhưng......Lão nhân này nói như vậy, nàng làm sao lưu lại?