… Có một tiểu thành trấn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Này đây Đông Tây, hai bên phố xá đều là trụ cột, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, vải dệt, lữ *** hay xa mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? A, đó là nơi luyện thiết, luyện nhôm, luyện đồng, muốn đúc đao đúc kiếm, nồi, bát, muôi, bồn đều phải tìm đến thành Tây. Cho nên tổng kết lại, người ở thành Tây nhìn đến tuyệt nhiên không có loại người lương thiện, người ở chợ Đông lại náo nhiệt phi phàm. Bất quá nói nhiều như thế, cũng chưa phải là trọng điểm hôm nay. Trọng điểm hôm nay… nhìn thấy không, chính là người khiêng hai cái sọt trúc, chậm rãi từ đầu chợ Đông rao khắp ven đường cho đến cuối chợ, cuối cùng dừng lại ở đối diện một gian đậu hủ ***. Đúng vậy, hắn chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, nhân xưng: “Mại Thái Lang”. Nói đến thân thế đáng thương của Mại Thái Lang, đủ…
Chương 65
Mại Thái LangTác giả: Băng ĐếTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ… Có một tiểu thành trấn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Này đây Đông Tây, hai bên phố xá đều là trụ cột, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, vải dệt, lữ *** hay xa mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? A, đó là nơi luyện thiết, luyện nhôm, luyện đồng, muốn đúc đao đúc kiếm, nồi, bát, muôi, bồn đều phải tìm đến thành Tây. Cho nên tổng kết lại, người ở thành Tây nhìn đến tuyệt nhiên không có loại người lương thiện, người ở chợ Đông lại náo nhiệt phi phàm. Bất quá nói nhiều như thế, cũng chưa phải là trọng điểm hôm nay. Trọng điểm hôm nay… nhìn thấy không, chính là người khiêng hai cái sọt trúc, chậm rãi từ đầu chợ Đông rao khắp ven đường cho đến cuối chợ, cuối cùng dừng lại ở đối diện một gian đậu hủ ***. Đúng vậy, hắn chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, nhân xưng: “Mại Thái Lang”. Nói đến thân thế đáng thương của Mại Thái Lang, đủ… “Đầu của ta đau quá!”Thương Đông Nghêu cảm thấy đầu của hắn giống như bị người ta dùng lực hung hăng đánh vào, vừa hỗn loạn lại vừa đau đớn.Lục Tiêu phát huy bản năng đại phu, giúp Thương Đông Nghêu bắt mạch, kết quả cũng không có gì sai biệt khiến Lục Tiêu nhíu mày.Thương Đông Nghêu cuối cùng cũng đau tới mức hôn mê, Lục Tiêu vội vàng gọi Hựu cùng Hi nâng Thương Đông Nghêu về phòng. Thương Đông Nghêu mê man suốt một ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại lập tức hướng đến phòng tiểu Yên, khi người khác đuổi tới, đã thấy Thương Đông Nghêu quỳ bên giường tiểu Yên, lệ rơi đầy mặt.“Tiểu Yên, ngươi tỉnh. Ta là Thương, là Thương ngươi yêu nhất. Thiên a, vì cái gì để ngươi chịu loại đau khổ này?” Thương Đông Nghêu lời nói tràn ngập thương tâm cùng hối hận.“Chủ tử.”Hi hô một tiếng, Thương Đông Nghêu cũng không để ý đến hắn. Hắn hiện tại trong lòng, trong mắt, trong não của hắn, chỉ có khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của tiểu Yên, hắn hận không thể g**t ch*t chính mình.“Tiểu Yên, thực xin lỗi. Ta nhớ ra rồi, ta hết thảy đều nhớ, chuyện Mạnh Lãng, những ngày cùng một chỗ với ngươi, còn có ta đã nhớ lại ký ức về ngươi trước kia quên đi. Ta toàn bộ đều nhớ hết, ta thật sự đáng chết, nói sẽ yêu ngươi một đời, thương ngươi một đời, rốt cuộc lại quên ngươi, để ngươi chịu khổ thế này, ta thật đáng chết!”Thương Đông Nghêu đánh vào mặt mình, muốn tự trừng phạt, khiến ba người xem đều choáng váng. Kẻ kia tự tôn cao quý đến vậy, thế nhưng lại quỳ gối trước mặt người khác, đợi bọn hắn hoàn hồn, hai gò má của Thương Đông Nghêu đã bị đánh đến đỏ, liền tức thời chạy lên ngăn cản.“Chủ tử, đủ rồi. Đừng như vậy.” Hựu cùng Hi mỗi người nắm một tay mới có thể ngăn cản Thương Đông Nghêu tự ngược.“Các ngươi buông ra.” Thương Đông Nghêu rống to.Lục Tiêu có chút nhịn không được, liền chém một quyền. Thương Đông Nghêu mới đình chỉ nổi điên.“Ngươi ở đây làm gì, cứ như vậy tự đánh mình, người nằm trên giường kia sẽ tỉnh sao?” Lục Tiêu tức giận mắng.Hắn sao cũng không nghĩ được Thương Đông Nghêu sẽ tình thâm như vậy, sâu đến độ nguyện bỏ xuống tự tôn ngược đãi chính mình. Chuyển biến đó, gây cho Lục Tiêu quá sức rung động, huống chi hôm nay Thương Đông Nghêu nổi điên, cũng một phần là do vỏ chuối hắn vứt. Dù thế nào, hắn cũng có trách nhiệm.Thương Đông Nghêu không phản bác, hắn biết làm thế này cũng chẳng có ích, chính là nếu không làm vậy, lòng hắn sẽ rất khó chịu.“Ta biết ngươi trong lòng khổ sở, chính là nếu ngươi như vậy đối đãi chính mình, hắn sẽ cao hứng sao?”Thương Đông Nghêu giựt lại hai tay bị kiềm chế, vẫn quỳ mà lết đến bên giường, nhẹ nhàng lên đôi môi hắn tối quyến luyến của tiểu Yên.“Tiểu Yên… tiểu Yên…”Ôn nhu gọi, hy vọng có thể gọi tỉnh ái nhân, chỉ tiếc… người trên giường vẫn là không chút động đậy.“Ai…” Lục Tiêu thở dài, ra hiệu hai người kia đi ra ngoài.“Đông Nghêu, hiện tại sinh mệnh hắn chỉ dùng dược cùng thức ăn miễn cưỡng duy trì. Theo lý mà nói, hắn không còn khả năng sống sót, có thể vượt qua hai tháng đã xem như kỳ tích, nếu… nếu thật sự… Chính ngươi phải bảo trọng a!” Lục Tiêu nói xong lời này trong lòng vẫn không yên.…
“Đầu của ta đau quá!”
Thương Đông Nghêu cảm thấy đầu của hắn giống như bị người ta dùng lực hung hăng đánh vào, vừa hỗn loạn lại vừa đau đớn.
Lục Tiêu phát huy bản năng đại phu, giúp Thương Đông Nghêu bắt mạch, kết quả cũng không có gì sai biệt khiến Lục Tiêu nhíu mày.
Thương Đông Nghêu cuối cùng cũng đau tới mức hôn mê, Lục Tiêu vội vàng gọi Hựu cùng Hi nâng Thương Đông Nghêu về phòng. Thương Đông Nghêu mê man suốt một ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại lập tức hướng đến phòng tiểu Yên, khi người khác đuổi tới, đã thấy Thương Đông Nghêu quỳ bên giường tiểu Yên, lệ rơi đầy mặt.
“Tiểu Yên, ngươi tỉnh. Ta là Thương, là Thương ngươi yêu nhất. Thiên a, vì cái gì để ngươi chịu loại đau khổ này?” Thương Đông Nghêu lời nói tràn ngập thương tâm cùng hối hận.
“Chủ tử.”
Hi hô một tiếng, Thương Đông Nghêu cũng không để ý đến hắn. Hắn hiện tại trong lòng, trong mắt, trong não của hắn, chỉ có khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của tiểu Yên, hắn hận không thể g**t ch*t chính mình.
“Tiểu Yên, thực xin lỗi. Ta nhớ ra rồi, ta hết thảy đều nhớ, chuyện Mạnh Lãng, những ngày cùng một chỗ với ngươi, còn có ta đã nhớ lại ký ức về ngươi trước kia quên đi. Ta toàn bộ đều nhớ hết, ta thật sự đáng chết, nói sẽ yêu ngươi một đời, thương ngươi một đời, rốt cuộc lại quên ngươi, để ngươi chịu khổ thế này, ta thật đáng chết!”
Thương Đông Nghêu đánh vào mặt mình, muốn tự trừng phạt, khiến ba người xem đều choáng váng. Kẻ kia tự tôn cao quý đến vậy, thế nhưng lại quỳ gối trước mặt người khác, đợi bọn hắn hoàn hồn, hai gò má của Thương Đông Nghêu đã bị đánh đến đỏ, liền tức thời chạy lên ngăn cản.
“Chủ tử, đủ rồi. Đừng như vậy.” Hựu cùng Hi mỗi người nắm một tay mới có thể ngăn cản Thương Đông Nghêu tự ngược.
“Các ngươi buông ra.” Thương Đông Nghêu rống to.
Lục Tiêu có chút nhịn không được, liền chém một quyền. Thương Đông Nghêu mới đình chỉ nổi điên.
“Ngươi ở đây làm gì, cứ như vậy tự đánh mình, người nằm trên giường kia sẽ tỉnh sao?” Lục Tiêu tức giận mắng.
Hắn sao cũng không nghĩ được Thương Đông Nghêu sẽ tình thâm như vậy, sâu đến độ nguyện bỏ xuống tự tôn ngược đãi chính mình. Chuyển biến đó, gây cho Lục Tiêu quá sức rung động, huống chi hôm nay Thương Đông Nghêu nổi điên, cũng một phần là do vỏ chuối hắn vứt. Dù thế nào, hắn cũng có trách nhiệm.
Thương Đông Nghêu không phản bác, hắn biết làm thế này cũng chẳng có ích, chính là nếu không làm vậy, lòng hắn sẽ rất khó chịu.
“Ta biết ngươi trong lòng khổ sở, chính là nếu ngươi như vậy đối đãi chính mình, hắn sẽ cao hứng sao?”
Thương Đông Nghêu giựt lại hai tay bị kiềm chế, vẫn quỳ mà lết đến bên giường, nhẹ nhàng lên đôi môi hắn tối quyến luyến của tiểu Yên.
“Tiểu Yên… tiểu Yên…”
Ôn nhu gọi, hy vọng có thể gọi tỉnh ái nhân, chỉ tiếc… người trên giường vẫn là không chút động đậy.
“Ai…” Lục Tiêu thở dài, ra hiệu hai người kia đi ra ngoài.
“Đông Nghêu, hiện tại sinh mệnh hắn chỉ dùng dược cùng thức ăn miễn cưỡng duy trì. Theo lý mà nói, hắn không còn khả năng sống sót, có thể vượt qua hai tháng đã xem như kỳ tích, nếu… nếu thật sự… Chính ngươi phải bảo trọng a!” Lục Tiêu nói xong lời này trong lòng vẫn không yên.
…
Mại Thái LangTác giả: Băng ĐếTruyện Cổ Đại, Truyện Đam Mỹ… Có một tiểu thành trấn, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, là một thành trấn rất đặc sắc. Này đây Đông Tây, hai bên phố xá đều là trụ cột, trong đó chợ Đông nơi phố phường tối phồn hoa náo nhiệt, phàm là củi, gạo, dầu, muối, tương, dấm chua, trà, vải dệt, lữ *** hay xa mã, toàn bộ đều ở chợ Đông, cần cái gì đều có cái đó. Vậy còn thành Tây? A, đó là nơi luyện thiết, luyện nhôm, luyện đồng, muốn đúc đao đúc kiếm, nồi, bát, muôi, bồn đều phải tìm đến thành Tây. Cho nên tổng kết lại, người ở thành Tây nhìn đến tuyệt nhiên không có loại người lương thiện, người ở chợ Đông lại náo nhiệt phi phàm. Bất quá nói nhiều như thế, cũng chưa phải là trọng điểm hôm nay. Trọng điểm hôm nay… nhìn thấy không, chính là người khiêng hai cái sọt trúc, chậm rãi từ đầu chợ Đông rao khắp ven đường cho đến cuối chợ, cuối cùng dừng lại ở đối diện một gian đậu hủ ***. Đúng vậy, hắn chính là nhân vật chính của chúng ta hôm nay, nhân xưng: “Mại Thái Lang”. Nói đến thân thế đáng thương của Mại Thái Lang, đủ… “Đầu của ta đau quá!”Thương Đông Nghêu cảm thấy đầu của hắn giống như bị người ta dùng lực hung hăng đánh vào, vừa hỗn loạn lại vừa đau đớn.Lục Tiêu phát huy bản năng đại phu, giúp Thương Đông Nghêu bắt mạch, kết quả cũng không có gì sai biệt khiến Lục Tiêu nhíu mày.Thương Đông Nghêu cuối cùng cũng đau tới mức hôn mê, Lục Tiêu vội vàng gọi Hựu cùng Hi nâng Thương Đông Nghêu về phòng. Thương Đông Nghêu mê man suốt một ngày mới tỉnh, vừa tỉnh lại lập tức hướng đến phòng tiểu Yên, khi người khác đuổi tới, đã thấy Thương Đông Nghêu quỳ bên giường tiểu Yên, lệ rơi đầy mặt.“Tiểu Yên, ngươi tỉnh. Ta là Thương, là Thương ngươi yêu nhất. Thiên a, vì cái gì để ngươi chịu loại đau khổ này?” Thương Đông Nghêu lời nói tràn ngập thương tâm cùng hối hận.“Chủ tử.”Hi hô một tiếng, Thương Đông Nghêu cũng không để ý đến hắn. Hắn hiện tại trong lòng, trong mắt, trong não của hắn, chỉ có khuôn mặt gầy yếu tái nhợt của tiểu Yên, hắn hận không thể g**t ch*t chính mình.“Tiểu Yên, thực xin lỗi. Ta nhớ ra rồi, ta hết thảy đều nhớ, chuyện Mạnh Lãng, những ngày cùng một chỗ với ngươi, còn có ta đã nhớ lại ký ức về ngươi trước kia quên đi. Ta toàn bộ đều nhớ hết, ta thật sự đáng chết, nói sẽ yêu ngươi một đời, thương ngươi một đời, rốt cuộc lại quên ngươi, để ngươi chịu khổ thế này, ta thật đáng chết!”Thương Đông Nghêu đánh vào mặt mình, muốn tự trừng phạt, khiến ba người xem đều choáng váng. Kẻ kia tự tôn cao quý đến vậy, thế nhưng lại quỳ gối trước mặt người khác, đợi bọn hắn hoàn hồn, hai gò má của Thương Đông Nghêu đã bị đánh đến đỏ, liền tức thời chạy lên ngăn cản.“Chủ tử, đủ rồi. Đừng như vậy.” Hựu cùng Hi mỗi người nắm một tay mới có thể ngăn cản Thương Đông Nghêu tự ngược.“Các ngươi buông ra.” Thương Đông Nghêu rống to.Lục Tiêu có chút nhịn không được, liền chém một quyền. Thương Đông Nghêu mới đình chỉ nổi điên.“Ngươi ở đây làm gì, cứ như vậy tự đánh mình, người nằm trên giường kia sẽ tỉnh sao?” Lục Tiêu tức giận mắng.Hắn sao cũng không nghĩ được Thương Đông Nghêu sẽ tình thâm như vậy, sâu đến độ nguyện bỏ xuống tự tôn ngược đãi chính mình. Chuyển biến đó, gây cho Lục Tiêu quá sức rung động, huống chi hôm nay Thương Đông Nghêu nổi điên, cũng một phần là do vỏ chuối hắn vứt. Dù thế nào, hắn cũng có trách nhiệm.Thương Đông Nghêu không phản bác, hắn biết làm thế này cũng chẳng có ích, chính là nếu không làm vậy, lòng hắn sẽ rất khó chịu.“Ta biết ngươi trong lòng khổ sở, chính là nếu ngươi như vậy đối đãi chính mình, hắn sẽ cao hứng sao?”Thương Đông Nghêu giựt lại hai tay bị kiềm chế, vẫn quỳ mà lết đến bên giường, nhẹ nhàng lên đôi môi hắn tối quyến luyến của tiểu Yên.“Tiểu Yên… tiểu Yên…”Ôn nhu gọi, hy vọng có thể gọi tỉnh ái nhân, chỉ tiếc… người trên giường vẫn là không chút động đậy.“Ai…” Lục Tiêu thở dài, ra hiệu hai người kia đi ra ngoài.“Đông Nghêu, hiện tại sinh mệnh hắn chỉ dùng dược cùng thức ăn miễn cưỡng duy trì. Theo lý mà nói, hắn không còn khả năng sống sót, có thể vượt qua hai tháng đã xem như kỳ tích, nếu… nếu thật sự… Chính ngươi phải bảo trọng a!” Lục Tiêu nói xong lời này trong lòng vẫn không yên.…