Ở chỗ Trần quốc bọn ta, có tiền là chủ. Nam nhân có tiền – tam thê tứ thiếp; nữ nhân có tiền – tam phu tứ hầu, chính là ý nghĩa đích thực của câu “nam nữ bình đẳng”. Nhưng bị người ta gọi là Lão gia, chuyện này đối với ta mà nói thì chả có gì là vui sướng, nhớ năm đó kiểu gì ta cũng là một cành hoa tỏa hương thơm ngát suốt mười tám dặm đường, gọi…gọi, làm ta đây một thiếu nữ xinh tươi như vậy mà bị gọi riết cũng thành ngốc nghếch… Khi thốt ra những lời than thở này chính là lúc ta đang ngồi ở hậu viện ăn vụng gà nướng, bỗng nghe Liên nhi ầm ầm ĩ ĩ chạy tới, miệng lớn tiếng kêu gào : “Lão gia, không hay rồi, Lão gia, không hay rồi!” Ta vội vàng nhét con gà vào trong vườn hoa, lau tay lên người, xoay lưng lại, ngẩng đầu bực tức trừng nàng: “Gọi cái gì mà gọi, Lão gia ta vẫn còn khỏe mạnh chán!” Liên nhi le lưỡi, khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng đỏ bừng, hiển nhiên là vì th* d*c. “Lão gia, Tam công tử và Tứ công tử đang tranh cãi!”. Nhức đầu quá, tại sao lại tranh cãi nữa, ở yên hai ngày thôi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...