Tác giả:

Lưng Lăng Thịnh Duệ dựa trên vách tường lạnh băng, thở gấp từng hơi từng hơi, chạy trốn thời gian dài gần như đã tiêu hao hết số thể lực y còn sót lại, đau đớn nơi phổi như dao cắt nói cho y biết, y đã không còn đủ sức để có thể tiếp tục chạy. “Mày còn dám chạy? Để xem giờ mày còn chạy đi đâu được, tên trộm chết tiệt này!” Giọng nam hơi khàn khàn vang lên trước mặt y, giọng điệu hung ác mà độc địa, như từng nhát dao bén nhọn, đâm vào màng tai của y. Một đám nam nhân từ từ đi về phía y quây thành một vòng tròn, vây y ở giữa. Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, sợ hãi nhìn gương mặt dữ tợn của đám nam nhân này, run rẩy cất tiếng giải thích cho chính mình: “Các… Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải kẻ trộm.” Nhưng lời giải thích của Lăng Thịnh Duệ lại vô lực yếu ớt như thế, trong mắt mọi người, y chỉ là chết cũng không chịu nhận mà thôi, hơn nữa, cái ví tiền bị trộm kia vẫn bị y nắm chặt ở trong tay, đây là “bằng chứng” tốt nhất. Trong xã hội này, ăn trộm chắc chắn là nghề bị khinh thường nhất,…

Quyển 1 - Chương 23

Dã Thú Pháp TắcTác giả: Thùy AnTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcLưng Lăng Thịnh Duệ dựa trên vách tường lạnh băng, thở gấp từng hơi từng hơi, chạy trốn thời gian dài gần như đã tiêu hao hết số thể lực y còn sót lại, đau đớn nơi phổi như dao cắt nói cho y biết, y đã không còn đủ sức để có thể tiếp tục chạy. “Mày còn dám chạy? Để xem giờ mày còn chạy đi đâu được, tên trộm chết tiệt này!” Giọng nam hơi khàn khàn vang lên trước mặt y, giọng điệu hung ác mà độc địa, như từng nhát dao bén nhọn, đâm vào màng tai của y. Một đám nam nhân từ từ đi về phía y quây thành một vòng tròn, vây y ở giữa. Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, sợ hãi nhìn gương mặt dữ tợn của đám nam nhân này, run rẩy cất tiếng giải thích cho chính mình: “Các… Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải kẻ trộm.” Nhưng lời giải thích của Lăng Thịnh Duệ lại vô lực yếu ớt như thế, trong mắt mọi người, y chỉ là chết cũng không chịu nhận mà thôi, hơn nữa, cái ví tiền bị trộm kia vẫn bị y nắm chặt ở trong tay, đây là “bằng chứng” tốt nhất. Trong xã hội này, ăn trộm chắc chắn là nghề bị khinh thường nhất,… Trình Trí Viễn cứ ép hỏi khiến sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trở nên càng ngày càng tái nhợt, hạ xuống mi mắt, né tránh nhãn thần sắc bén của Trình Trí Viễn, có chút chột dạ quay đầu đi: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ngữ khí rất rõ ràng có chút lo lắng bất túc.Trình Trí Viễn nhướn mày: “Hả?”Chỉ một chữ đơn giản, nhưng trực tiếp biểu đạt sáng tỏ ý nghĩ trong lòng hắn: hắn không tin.Hắn chỉ nhìn một cái liền nhìn thấu cả lớp ngụy trang nghèo nàn của Lăng Thịnh Duệ, chỉ là không vạch trần ra trước mắt hắn thôi.Lăng Thịnh Duệ rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhấp nháy bất định.Dao phẫu thuật của Trình Trí Viễn từ từ trượt đi, một đường hướng xuống, hướng xuống, sau cùng ngưng ngay tại gương mặt đang biến sắc của Lăng Thịnh Duệ.“Nói thật lòng.” Trình Trí Viễn cười thật dịu dàng, nhưng trong nụ cười không hề có độ ấm, ngữ khí không hề che giấu hàm ý đe dọa.Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái nhợt, nhưng thủy chung cũng chỉ cắn chặt môi, không hề mở miệng.Thấy rằng đe dọa không có hiệu quả, Trình Trí Viễn rút dao về, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Xem ra, chỉ còn một cách cuối cùng ép anh nói ra thôi.”Lăng Thịnh Duệ trong lòng sợ hãi: “Là cách gì?”Trình Trí Viễn cười tà đến mê hoặc, ngữ khí ngả ngớn: “Anh nói xem?” Ngón tay lướt dọc theo vòng eo linh hoạt, chậm rãi mò mẫm xuống phía dưới…Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt: “Không nên như vậy!”Mắt thấy nhãn thần mang vẻ van nài của nam nhân, Trình Trí Viễn mỉm cười.“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì hả?” Lăng Thịnh Duệ cắn răng, tay của Trình Trí Viễn càng ngày càng quá đáng, đã trượt xuống nơi cửa sau nào đó khó mở miệng của hắn rồi.Trình Trí Viễn mắt lóe ra tinh quang, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Cưỡng anh.” (đồ viễn trình bt  =))))Lăng Thịnh Duệ nhất thời hóa đá, tuyệt không dám tin vào lỗ tai mình, một con người tuấn mỹ ưu nhã như vậy, sao lại có thể mở miệng nói những lời th* t*c như thế chứ?Trong lúc thất thần, Trình Trí Viễn đã ép sát thân lên trên, đột ngột th*c m*nh vào cơ thể của Lăng Thịnh Duệ.“A!” Lăng Thịnh Duệ thét lên chói tai, thiếu chút nữa đã ngất đi.Sự đau đớn từ bốn phía đánh tới, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy thân mình bị chia làm hai nửa.Trình Trí Viễn ngửa cổ, thở một hơi dài khoan khoái… quả thực là quá thoải mái đi, bên trong cơ thể nam nhân so với tưởng tượng còn nóng bỏng và mềm mại hơn rất nhiều.

Trình Trí Viễn cứ ép hỏi khiến sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trở nên càng ngày càng tái nhợt, hạ xuống mi mắt, né tránh nhãn thần sắc bén của Trình Trí Viễn, có chút chột dạ quay đầu đi: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ngữ khí rất rõ ràng có chút lo lắng bất túc.

Trình Trí Viễn nhướn mày: “Hả?”

Chỉ một chữ đơn giản, nhưng trực tiếp biểu đạt sáng tỏ ý nghĩ trong lòng hắn: hắn không tin.

Hắn chỉ nhìn một cái liền nhìn thấu cả lớp ngụy trang nghèo nàn của Lăng Thịnh Duệ, chỉ là không vạch trần ra trước mắt hắn thôi.

Lăng Thịnh Duệ rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhấp nháy bất định.

Dao phẫu thuật của Trình Trí Viễn từ từ trượt đi, một đường hướng xuống, hướng xuống, sau cùng ngưng ngay tại gương mặt đang biến sắc của Lăng Thịnh Duệ.

“Nói thật lòng.” Trình Trí Viễn cười thật dịu dàng, nhưng trong nụ cười không hề có độ ấm, ngữ khí không hề che giấu hàm ý đe dọa.

Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái nhợt, nhưng thủy chung cũng chỉ cắn chặt môi, không hề mở miệng.

Thấy rằng đe dọa không có hiệu quả, Trình Trí Viễn rút dao về, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Xem ra, chỉ còn một cách cuối cùng ép anh nói ra thôi.”

Lăng Thịnh Duệ trong lòng sợ hãi: “Là cách gì?”

Trình Trí Viễn cười tà đến mê hoặc, ngữ khí ngả ngớn: “Anh nói xem?” Ngón tay lướt dọc theo vòng eo linh hoạt, chậm rãi mò mẫm xuống phía dưới…

Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt: “Không nên như vậy!”

Mắt thấy nhãn thần mang vẻ van nài của nam nhân, Trình Trí Viễn mỉm cười.

“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì hả?” Lăng Thịnh Duệ cắn răng, tay của Trình Trí Viễn càng ngày càng quá đáng, đã trượt xuống nơi cửa sau nào đó khó mở miệng của hắn rồi.

Trình Trí Viễn mắt lóe ra tinh quang, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Cưỡng anh.” 

(đồ viễn trình bt  =))))

Lăng Thịnh Duệ nhất thời hóa đá, tuyệt không dám tin vào lỗ tai mình, một con người tuấn mỹ ưu nhã như vậy, sao lại có thể mở miệng nói những lời th* t*c như thế chứ?

Trong lúc thất thần, Trình Trí Viễn đã ép sát thân lên trên, đột ngột th*c m*nh vào cơ thể của Lăng Thịnh Duệ.

“A!” Lăng Thịnh Duệ thét lên chói tai, thiếu chút nữa đã ngất đi.

Sự đau đớn từ bốn phía đánh tới, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy thân mình bị chia làm hai nửa.

Trình Trí Viễn ngửa cổ, thở một hơi dài khoan khoái… quả thực là quá thoải mái đi, bên trong cơ thể nam nhân so với tưởng tượng còn nóng bỏng và mềm mại hơn rất nhiều.

Dã Thú Pháp TắcTác giả: Thùy AnTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện NgượcLưng Lăng Thịnh Duệ dựa trên vách tường lạnh băng, thở gấp từng hơi từng hơi, chạy trốn thời gian dài gần như đã tiêu hao hết số thể lực y còn sót lại, đau đớn nơi phổi như dao cắt nói cho y biết, y đã không còn đủ sức để có thể tiếp tục chạy. “Mày còn dám chạy? Để xem giờ mày còn chạy đi đâu được, tên trộm chết tiệt này!” Giọng nam hơi khàn khàn vang lên trước mặt y, giọng điệu hung ác mà độc địa, như từng nhát dao bén nhọn, đâm vào màng tai của y. Một đám nam nhân từ từ đi về phía y quây thành một vòng tròn, vây y ở giữa. Lăng Thịnh Duệ ngẩng đầu, sợ hãi nhìn gương mặt dữ tợn của đám nam nhân này, run rẩy cất tiếng giải thích cho chính mình: “Các… Các anh hiểu lầm rồi, tôi không phải kẻ trộm.” Nhưng lời giải thích của Lăng Thịnh Duệ lại vô lực yếu ớt như thế, trong mắt mọi người, y chỉ là chết cũng không chịu nhận mà thôi, hơn nữa, cái ví tiền bị trộm kia vẫn bị y nắm chặt ở trong tay, đây là “bằng chứng” tốt nhất. Trong xã hội này, ăn trộm chắc chắn là nghề bị khinh thường nhất,… Trình Trí Viễn cứ ép hỏi khiến sắc mặt Lăng Thịnh Duệ trở nên càng ngày càng tái nhợt, hạ xuống mi mắt, né tránh nhãn thần sắc bén của Trình Trí Viễn, có chút chột dạ quay đầu đi: “Tôi không hiểu cậu đang nói cái gì.” Ngữ khí rất rõ ràng có chút lo lắng bất túc.Trình Trí Viễn nhướn mày: “Hả?”Chỉ một chữ đơn giản, nhưng trực tiếp biểu đạt sáng tỏ ý nghĩ trong lòng hắn: hắn không tin.Hắn chỉ nhìn một cái liền nhìn thấu cả lớp ngụy trang nghèo nàn của Lăng Thịnh Duệ, chỉ là không vạch trần ra trước mắt hắn thôi.Lăng Thịnh Duệ rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhấp nháy bất định.Dao phẫu thuật của Trình Trí Viễn từ từ trượt đi, một đường hướng xuống, hướng xuống, sau cùng ngưng ngay tại gương mặt đang biến sắc của Lăng Thịnh Duệ.“Nói thật lòng.” Trình Trí Viễn cười thật dịu dàng, nhưng trong nụ cười không hề có độ ấm, ngữ khí không hề che giấu hàm ý đe dọa.Lăng Thịnh Duệ sắc mặt tái nhợt, nhưng thủy chung cũng chỉ cắn chặt môi, không hề mở miệng.Thấy rằng đe dọa không có hiệu quả, Trình Trí Viễn rút dao về, bất đắc dĩ nhún nhún vai: “Xem ra, chỉ còn một cách cuối cùng ép anh nói ra thôi.”Lăng Thịnh Duệ trong lòng sợ hãi: “Là cách gì?”Trình Trí Viễn cười tà đến mê hoặc, ngữ khí ngả ngớn: “Anh nói xem?” Ngón tay lướt dọc theo vòng eo linh hoạt, chậm rãi mò mẫm xuống phía dưới…Lăng Thịnh Duệ hoảng hốt: “Không nên như vậy!”Mắt thấy nhãn thần mang vẻ van nài của nam nhân, Trình Trí Viễn mỉm cười.“Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì hả?” Lăng Thịnh Duệ cắn răng, tay của Trình Trí Viễn càng ngày càng quá đáng, đã trượt xuống nơi cửa sau nào đó khó mở miệng của hắn rồi.Trình Trí Viễn mắt lóe ra tinh quang, môi mỏng khẽ mở, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Cưỡng anh.” (đồ viễn trình bt  =))))Lăng Thịnh Duệ nhất thời hóa đá, tuyệt không dám tin vào lỗ tai mình, một con người tuấn mỹ ưu nhã như vậy, sao lại có thể mở miệng nói những lời th* t*c như thế chứ?Trong lúc thất thần, Trình Trí Viễn đã ép sát thân lên trên, đột ngột th*c m*nh vào cơ thể của Lăng Thịnh Duệ.“A!” Lăng Thịnh Duệ thét lên chói tai, thiếu chút nữa đã ngất đi.Sự đau đớn từ bốn phía đánh tới, Lăng Thịnh Duệ chỉ cảm thấy thân mình bị chia làm hai nửa.Trình Trí Viễn ngửa cổ, thở một hơi dài khoan khoái… quả thực là quá thoải mái đi, bên trong cơ thể nam nhân so với tưởng tượng còn nóng bỏng và mềm mại hơn rất nhiều.

Quyển 1 - Chương 23