Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 29: Vết thương chuyển xấu 2
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đãi ngộ này, trong nháy mắt thật đúng là long trời lở đất, trước kia Thập Thất cũng được gọi là tế nương (tựa tựa như bà vú í), nơi này ngoài công việc ra hai người bọn họ đều tự mình lo hết, bây giờ thay đổi như thế, sợ là địa vị của Thập Thất cũng theo người chủ tử như nàng mà thăng cấp lên rồi.Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, trên gương mặt phúng phính mơ hồi nở rộ ra lúm đồng tiền."Người còn có lòng dạ cười ư, thật không biết đầu óc của người được làm bằng cái gì nữa." Âm thầm vặn vặn cánh tay, sắc mặt tái nhợt của Thập Thất khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Trì Lạc tươi cười thì ít nhiều đã có phần bình tĩnh lại.Nguyệt Trì Lạc chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười yếu ớt này rất hợp với sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao để giải thích có lẽ chỉ có bản thân nàng biết, nàng lúc này thật đúng là rất vô cùng bất đắc dĩ, không giải thích được vẻ u sầu của mình.Bi thương của đời người thật đúng là nói không nên lời, đã khoa trương lại còn giả tạo, vì sao Nguyệt Trì Lạc nàng lại bất hạnh như vậy chứ! o(╯□╰)oNáo loạn đến vậy, rất nhanh, đại nương Nguyệt gia cùng Nguyệt phụ lo lắng dẫn theo đại phu tới, Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào trên thành giường, vừa hơi chuyển đầu, nhìn thấy chính là ba người hùng hùng hổ hổ vội vàng đi về hướng bên này, thần sắc trên mặt thì vô cùng nôn nóng.Thập Thất luống cuống đứng ở bên cạnh nàng, tay nàng đang vuốt ngực, phủ trên áo là một mảnh đỏ hồng diễm tuyệt như hoa anh túc, giống như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên đường Hoàng Tuyền, màu đỏ như lửa, còn giống như ngọn lửa đang bốc cháy, thê lương mà lại tịch mịch."Lạc nhi! Mau nằm xuống, để đại phu xem kỹ càng cho con một chút." Nguyệt phụ vội vàng lo lắng, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm, Trịnh thị cũng theo sát ở phía sau, tay còn lôi kéo một lão giả đại khái trên dưới 50 lưng mang hòm thuốc chạy đến.Nguyệt Trì Lạc mím môi cười yếu ớt, nàng dựa lưng vào cột giường, vươn tay kéo lên ống tay áo cho lão giả bắt mạch, cặp lông mi hệt như bướm lượn chậm rãi rũ xuống, che đậy đôi con ngươi trầm tĩnh như mặt nước phẳng lặng không dậy nổi một tia gợn sóng.Lão giả bắt mạch xong, có chút hơi trầm ngâm nói: "Miệng vết thương ảnh hưởng đến tim, Nhị tiểu thư căn bản không có gì đáng ngại, chỉ vì vận động quá mạnh nên mới bị chuyển biến xấu. Để lão phu kê hai phương thuốc, cộng thêm Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, nhớ kỹ, vạn lần không được tùy tiện làm việc, ngộ nhỡ miệng vết thương chuyển biến xấu nữa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt cho tim."Dứt lời, viết xuống hai phương thuốc trên giấy Tuyên Thành đưa cho Nguyệt phụ.
Đãi ngộ này, trong nháy mắt thật đúng là long trời lở đất, trước kia Thập Thất cũng được gọi là tế nương (tựa tựa như bà vú í), nơi này ngoài công việc ra hai người bọn họ đều tự mình lo hết, bây giờ thay đổi như thế, sợ là địa vị của Thập Thất cũng theo người chủ tử như nàng mà thăng cấp lên rồi.
Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, trên gương mặt phúng phính mơ hồi nở rộ ra lúm đồng tiền.
"Người còn có lòng dạ cười ư, thật không biết đầu óc của người được làm bằng cái gì nữa." Âm thầm vặn vặn cánh tay, sắc mặt tái nhợt của Thập Thất khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Trì Lạc tươi cười thì ít nhiều đã có phần bình tĩnh lại.
Nguyệt Trì Lạc chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười yếu ớt này rất hợp với sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao để giải thích có lẽ chỉ có bản thân nàng biết, nàng lúc này thật đúng là rất vô cùng bất đắc dĩ, không giải thích được vẻ u sầu của mình.
Bi thương của đời người thật đúng là nói không nên lời, đã khoa trương lại còn giả tạo, vì sao Nguyệt Trì Lạc nàng lại bất hạnh như vậy chứ! o(╯□╰)o
Náo loạn đến vậy, rất nhanh, đại nương Nguyệt gia cùng Nguyệt phụ lo lắng dẫn theo đại phu tới, Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào trên thành giường, vừa hơi chuyển đầu, nhìn thấy chính là ba người hùng hùng hổ hổ vội vàng đi về hướng bên này, thần sắc trên mặt thì vô cùng nôn nóng.
Thập Thất luống cuống đứng ở bên cạnh nàng, tay nàng đang vuốt ngực, phủ trên áo là một mảnh đỏ hồng diễm tuyệt như hoa anh túc, giống như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên đường Hoàng Tuyền, màu đỏ như lửa, còn giống như ngọn lửa đang bốc cháy, thê lương mà lại tịch mịch.
"Lạc nhi! Mau nằm xuống, để đại phu xem kỹ càng cho con một chút." Nguyệt phụ vội vàng lo lắng, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm, Trịnh thị cũng theo sát ở phía sau, tay còn lôi kéo một lão giả đại khái trên dưới 50 lưng mang hòm thuốc chạy đến.
Nguyệt Trì Lạc mím môi cười yếu ớt, nàng dựa lưng vào cột giường, vươn tay kéo lên ống tay áo cho lão giả bắt mạch, cặp lông mi hệt như bướm lượn chậm rãi rũ xuống, che đậy đôi con ngươi trầm tĩnh như mặt nước phẳng lặng không dậy nổi một tia gợn sóng.
Lão giả bắt mạch xong, có chút hơi trầm ngâm nói: "Miệng vết thương ảnh hưởng đến tim, Nhị tiểu thư căn bản không có gì đáng ngại, chỉ vì vận động quá mạnh nên mới bị chuyển biến xấu. Để lão phu kê hai phương thuốc, cộng thêm Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, nhớ kỹ, vạn lần không được tùy tiện làm việc, ngộ nhỡ miệng vết thương chuyển biến xấu nữa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt cho tim."
Dứt lời, viết xuống hai phương thuốc trên giấy Tuyên Thành đưa cho Nguyệt phụ.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Đãi ngộ này, trong nháy mắt thật đúng là long trời lở đất, trước kia Thập Thất cũng được gọi là tế nương (tựa tựa như bà vú í), nơi này ngoài công việc ra hai người bọn họ đều tự mình lo hết, bây giờ thay đổi như thế, sợ là địa vị của Thập Thất cũng theo người chủ tử như nàng mà thăng cấp lên rồi.Nghĩ tới đây, Nguyệt Trì Lạc khẽ mỉm cười, trên gương mặt phúng phính mơ hồi nở rộ ra lúm đồng tiền."Người còn có lòng dạ cười ư, thật không biết đầu óc của người được làm bằng cái gì nữa." Âm thầm vặn vặn cánh tay, sắc mặt tái nhợt của Thập Thất khi nhìn thấy dáng vẻ Nguyệt Trì Lạc tươi cười thì ít nhiều đã có phần bình tĩnh lại.Nguyệt Trì Lạc chỉ nhàn nhạt cười, nụ cười yếu ớt này rất hợp với sắc mặt tái nhợt, không biết làm sao để giải thích có lẽ chỉ có bản thân nàng biết, nàng lúc này thật đúng là rất vô cùng bất đắc dĩ, không giải thích được vẻ u sầu của mình.Bi thương của đời người thật đúng là nói không nên lời, đã khoa trương lại còn giả tạo, vì sao Nguyệt Trì Lạc nàng lại bất hạnh như vậy chứ! o(╯□╰)oNáo loạn đến vậy, rất nhanh, đại nương Nguyệt gia cùng Nguyệt phụ lo lắng dẫn theo đại phu tới, Nguyệt Trì Lạc ngồi dựa vào trên thành giường, vừa hơi chuyển đầu, nhìn thấy chính là ba người hùng hùng hổ hổ vội vàng đi về hướng bên này, thần sắc trên mặt thì vô cùng nôn nóng.Thập Thất luống cuống đứng ở bên cạnh nàng, tay nàng đang vuốt ngực, phủ trên áo là một mảnh đỏ hồng diễm tuyệt như hoa anh túc, giống như Bỉ Ngạn Hoa nở rộ trên đường Hoàng Tuyền, màu đỏ như lửa, còn giống như ngọn lửa đang bốc cháy, thê lương mà lại tịch mịch."Lạc nhi! Mau nằm xuống, để đại phu xem kỹ càng cho con một chút." Nguyệt phụ vội vàng lo lắng, mồ hôi trên trán rịn ra như tắm, Trịnh thị cũng theo sát ở phía sau, tay còn lôi kéo một lão giả đại khái trên dưới 50 lưng mang hòm thuốc chạy đến.Nguyệt Trì Lạc mím môi cười yếu ớt, nàng dựa lưng vào cột giường, vươn tay kéo lên ống tay áo cho lão giả bắt mạch, cặp lông mi hệt như bướm lượn chậm rãi rũ xuống, che đậy đôi con ngươi trầm tĩnh như mặt nước phẳng lặng không dậy nổi một tia gợn sóng.Lão giả bắt mạch xong, có chút hơi trầm ngâm nói: "Miệng vết thương ảnh hưởng đến tim, Nhị tiểu thư căn bản không có gì đáng ngại, chỉ vì vận động quá mạnh nên mới bị chuyển biến xấu. Để lão phu kê hai phương thuốc, cộng thêm Nhị tiểu thư nghỉ ngơi thật tốt hai ngày, nhớ kỹ, vạn lần không được tùy tiện làm việc, ngộ nhỡ miệng vết thương chuyển biến xấu nữa, chắc chắn sẽ ảnh hưởng không tốt cho tim."Dứt lời, viết xuống hai phương thuốc trên giấy Tuyên Thành đưa cho Nguyệt phụ.