Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 43: Đối chọi gay gắt 5
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Sắc mặt Tống Chỉ Thi tái nhợt, quả đấm trong ống tay áo rộng lớn xiết chặt, móng tay bén nhọn cắm thật sâu vào trong da thịt. Nàng cúi đầu, tròng mắt thoáng qua sự đố kỵ cùng xót xa hối hận, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: Đó là điều tất nhiên, Bổn cung nhất định sẽ cùng trắc phi hầu hạ thái tử điện hạ thật tốt, ngươi nói chuyện cũng không cần ngấm ngầm hại người như thế.Lời nàng nói trực tiếp rõ rằng, Nguyệt Trì Lạc cũng đáp rõ ràng trực tiếp.Vậy cũng chưa chắc, ngươi phải biết rằng lòng ghen tỵ của nữ nhân có thể g**t ch*t tất cả. Thời khắc mấu chốt mong rằng nương nương có thể suy nghĩ thật kỹ!Nguyệt Trì Lạc chau mày lại, dùng ngón tay điểm điểm cái đầu, ý cười trong đôi mắt sáng tỏ như hồ ly.Đôi môi hồng phấn hơi run run vài cái, Tống Chỉ Thi bình tĩnh cùng Nguyệt Trì Lạc giằng co, lồng ngực phập phòng lên xuống, tỏ rõ tâm tình lúc này cũng không thoải mái dễ chịu.Ánh mắt hai người chạm vào nhau ở không trung, một trong suốt vô hại, một nghiêm nghị tôn quý, cuối cùng Tống Chỉ Thi lạnh lùng lên tiếng: Bổn cung làm việc tự có chừng mực, không nhọc Nhị tiểu thư giảng dạy, ngược lại Nhị tiểu thư nên biết phân rõ tôn ti thì hơn. Về sau nếu vào cung, sợ dẫn tới nhiều phiền toái cũng không hay.Ừ, có chừng mực là tốt rồi, Trì Lạc chỉ sợ nương nương không phân rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm. Lời nói mang theo chút hời hợt mỉa mai, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh liếc nàng một cái, đôi môi hồng nhạt gợi lên đường cong vừa phải: Trì Lạc tiến vào chính là phủ Tứ Vương Gia, chuyện này sao có liên quan đến hoàng cung? Nếu nói đến việc vào cung, nghe nói hoàng đế sau này cứ mỗi ba năm đều bổ sung hậu cung một lần, đến lúc đó nương nương cùng ba nghìn mỹ nữ phải hầu hạ chung một chồng đấy. . . . . .Nói xong, nhàn nhạt lườm nàng một cái, dường như có chút bi thương buồn bã nhưng không để lại dấu vết.Lồng ngực Tống Chỉ Thi phập phòng kịch liệt, vốn đã rất kiêng kỵ chuyện thái tử cưới rồi lại cưới, hôm nay bị người mang ra mổ xẻ ở trên mặt bàn, trong lòng càng thêm tức giận, giờ phút này hận không thể đem Nguyệt Trì Lạc cấu xé ra thành hai mảnh để hả giận.Bổn cung bậc mẫu nghi thiên hạ, về điểm khí độ khoan dung cho người vẫn phải có, đến lúc đó Bổn cung nhất định cẩn thận tuyển chọn vài mỹ nhân cho Tứ đệ. Áp chế tức giận, Tống Chỉ Thi từ tốn mà cười, trong đôi mắt xinh đẹp đó hoàn toàn tìm không ra một chút điểm tức giận.
Sắc mặt Tống Chỉ Thi tái nhợt, quả đấm trong ống tay áo rộng lớn xiết chặt, móng tay bén nhọn cắm thật sâu vào trong da thịt. Nàng cúi đầu, tròng mắt thoáng qua sự đố kỵ cùng xót xa hối hận, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: Đó là điều tất nhiên, Bổn cung nhất định sẽ cùng trắc phi hầu hạ thái tử điện hạ thật tốt, ngươi nói chuyện cũng không cần ngấm ngầm hại người như thế.
Lời nàng nói trực tiếp rõ rằng, Nguyệt Trì Lạc cũng đáp rõ ràng trực tiếp.
Vậy cũng chưa chắc, ngươi phải biết rằng lòng ghen tỵ của nữ nhân có thể g**t ch*t tất cả. Thời khắc mấu chốt mong rằng nương nương có thể suy nghĩ thật kỹ!
Nguyệt Trì Lạc chau mày lại, dùng ngón tay điểm điểm cái đầu, ý cười trong đôi mắt sáng tỏ như hồ ly.
Đôi môi hồng phấn hơi run run vài cái, Tống Chỉ Thi bình tĩnh cùng Nguyệt Trì Lạc giằng co, lồng ngực phập phòng lên xuống, tỏ rõ tâm tình lúc này cũng không thoải mái dễ chịu.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau ở không trung, một trong suốt vô hại, một nghiêm nghị tôn quý, cuối cùng Tống Chỉ Thi lạnh lùng lên tiếng: Bổn cung làm việc tự có chừng mực, không nhọc Nhị tiểu thư giảng dạy, ngược lại Nhị tiểu thư nên biết phân rõ tôn ti thì hơn. Về sau nếu vào cung, sợ dẫn tới nhiều phiền toái cũng không hay.
Ừ, có chừng mực là tốt rồi, Trì Lạc chỉ sợ nương nương không phân rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm. Lời nói mang theo chút hời hợt mỉa mai, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh liếc nàng một cái, đôi môi hồng nhạt gợi lên đường cong vừa phải: Trì Lạc tiến vào chính là phủ Tứ Vương Gia, chuyện này sao có liên quan đến hoàng cung? Nếu nói đến việc vào cung, nghe nói hoàng đế sau này cứ mỗi ba năm đều bổ sung hậu cung một lần, đến lúc đó nương nương cùng ba nghìn mỹ nữ phải hầu hạ chung một chồng đấy. . . . . .
Nói xong, nhàn nhạt lườm nàng một cái, dường như có chút bi thương buồn bã nhưng không để lại dấu vết.
Lồng ngực Tống Chỉ Thi phập phòng kịch liệt, vốn đã rất kiêng kỵ chuyện thái tử cưới rồi lại cưới, hôm nay bị người mang ra mổ xẻ ở trên mặt bàn, trong lòng càng thêm tức giận, giờ phút này hận không thể đem Nguyệt Trì Lạc cấu xé ra thành hai mảnh để hả giận.
Bổn cung bậc mẫu nghi thiên hạ, về điểm khí độ khoan dung cho người vẫn phải có, đến lúc đó Bổn cung nhất định cẩn thận tuyển chọn vài mỹ nhân cho Tứ đệ. Áp chế tức giận, Tống Chỉ Thi từ tốn mà cười, trong đôi mắt xinh đẹp đó hoàn toàn tìm không ra một chút điểm tức giận.
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Sắc mặt Tống Chỉ Thi tái nhợt, quả đấm trong ống tay áo rộng lớn xiết chặt, móng tay bén nhọn cắm thật sâu vào trong da thịt. Nàng cúi đầu, tròng mắt thoáng qua sự đố kỵ cùng xót xa hối hận, ngoài miệng lại nhẹ nhàng nói: Đó là điều tất nhiên, Bổn cung nhất định sẽ cùng trắc phi hầu hạ thái tử điện hạ thật tốt, ngươi nói chuyện cũng không cần ngấm ngầm hại người như thế.Lời nàng nói trực tiếp rõ rằng, Nguyệt Trì Lạc cũng đáp rõ ràng trực tiếp.Vậy cũng chưa chắc, ngươi phải biết rằng lòng ghen tỵ của nữ nhân có thể g**t ch*t tất cả. Thời khắc mấu chốt mong rằng nương nương có thể suy nghĩ thật kỹ!Nguyệt Trì Lạc chau mày lại, dùng ngón tay điểm điểm cái đầu, ý cười trong đôi mắt sáng tỏ như hồ ly.Đôi môi hồng phấn hơi run run vài cái, Tống Chỉ Thi bình tĩnh cùng Nguyệt Trì Lạc giằng co, lồng ngực phập phòng lên xuống, tỏ rõ tâm tình lúc này cũng không thoải mái dễ chịu.Ánh mắt hai người chạm vào nhau ở không trung, một trong suốt vô hại, một nghiêm nghị tôn quý, cuối cùng Tống Chỉ Thi lạnh lùng lên tiếng: Bổn cung làm việc tự có chừng mực, không nhọc Nhị tiểu thư giảng dạy, ngược lại Nhị tiểu thư nên biết phân rõ tôn ti thì hơn. Về sau nếu vào cung, sợ dẫn tới nhiều phiền toái cũng không hay.Ừ, có chừng mực là tốt rồi, Trì Lạc chỉ sợ nương nương không phân rõ cái gì nên làm cái gì không nên làm. Lời nói mang theo chút hời hợt mỉa mai, Nguyệt Trì Lạc bình tĩnh liếc nàng một cái, đôi môi hồng nhạt gợi lên đường cong vừa phải: Trì Lạc tiến vào chính là phủ Tứ Vương Gia, chuyện này sao có liên quan đến hoàng cung? Nếu nói đến việc vào cung, nghe nói hoàng đế sau này cứ mỗi ba năm đều bổ sung hậu cung một lần, đến lúc đó nương nương cùng ba nghìn mỹ nữ phải hầu hạ chung một chồng đấy. . . . . .Nói xong, nhàn nhạt lườm nàng một cái, dường như có chút bi thương buồn bã nhưng không để lại dấu vết.Lồng ngực Tống Chỉ Thi phập phòng kịch liệt, vốn đã rất kiêng kỵ chuyện thái tử cưới rồi lại cưới, hôm nay bị người mang ra mổ xẻ ở trên mặt bàn, trong lòng càng thêm tức giận, giờ phút này hận không thể đem Nguyệt Trì Lạc cấu xé ra thành hai mảnh để hả giận.Bổn cung bậc mẫu nghi thiên hạ, về điểm khí độ khoan dung cho người vẫn phải có, đến lúc đó Bổn cung nhất định cẩn thận tuyển chọn vài mỹ nhân cho Tứ đệ. Áp chế tức giận, Tống Chỉ Thi từ tốn mà cười, trong đôi mắt xinh đẹp đó hoàn toàn tìm không ra một chút điểm tức giận.