Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…
Chương 47: Đại hôn 3
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã qua nửa tháng.Mắt thấy sắp đến ngày đại hôn, đêm nay, Nguyệt Trì Lạc cũng như thường ngày cầm lên quyển tiểu thuyết phong nguyệt, thân thể nhu nhược giống như không xương lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trong con ngươi là ánh sáng bình thản nhợt nhạt, phản chiếu không có bất kỳ cảm xúc lo âu nào.Nam tử vẫn đứng ở phía trước nhìn nàng chằm chằm, mặt nạ màu lam âm u che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, thỉnh thoảng thoáng qua mấy phần gợn sóng ưu thương và không ngừng che giấu sự tuyệt vọng.Mùi rượu đầy người b*n r* ở xung quanh, nam tử vừa mở miệng cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."Thì thầm nho nhỏ, có cảm giác đau đớn, trái tim Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lại. Vào khoảnh khắc cùng với nam tử gọi tên nàng giữa lông mày xuất hiện chính là nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương phiền muộn.Không ai biết nàng đang suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao sáng ở nơi xa xa, ánh mắt muôn vàn lưu luyến, trong ánh mắt sự lạnh nhạt cùng đau thương đều tồn tại.Cái thế giới mà nàng đi qua một cách trống rỗng, thế giới có người nàng yêu nhất và hận nhất.Hôm nay, tất cả đều thành không.Những quá khứ không bỏ xuống được, đã từng quên lãng đều đã theo thời gian mà trôi qua.A Dạ đã từng nói, lấy chồng phải cùng nhau lấy, bởi vì các nàng không muốn tách ra.A Dạ của ta, ta sắp phải lấy chồng rồi đấy, giờ đây ngươi đang ở đâu. . . . . ."Không phải là ta chứ." Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp theo gió rồi biến mất."Lạc Lạc. . . Lạc. . . Lạc. . . . . ." Nam tử xụi lơ trên mặt đất, từng hớp từng hớp rượu mạnh, mắt say lờ đờ mông lung, tuyệt vọng xỏ xuyên qua đáy lòng."Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?" Nhìn hắn, đáy mắt Nguyệt Trì Lạc vô hồn trống rỗng.Nam tử nhàn nhạt liếc nàng một cái, lời ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng tuyệt vọng, thì thầm cũng là một cái tên, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."Đau đớn nhàn nhạt len lỏi qua toàn thân, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, con ngươi lấp lánh tựa như sao xẹt qua một tia chán nản.Nàng biết, người trong miệng hắn cũng không phải là nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ gọi nàng như vậy.Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .Không đợi nàng suy nghĩ, nam tử mở miệng, thanh âm có tuyệt vọng có điên cuồng, "Chết rồi. . . Đều chết hết. . . . . .""Ai đã chết?""Ly. . . Lạc. . . . . ."
Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã qua nửa tháng.
Mắt thấy sắp đến ngày đại hôn, đêm nay, Nguyệt Trì Lạc cũng như thường ngày cầm lên quyển tiểu thuyết phong nguyệt, thân thể nhu nhược giống như không xương lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trong con ngươi là ánh sáng bình thản nhợt nhạt, phản chiếu không có bất kỳ cảm xúc lo âu nào.
Nam tử vẫn đứng ở phía trước nhìn nàng chằm chằm, mặt nạ màu lam âm u che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, thỉnh thoảng thoáng qua mấy phần gợn sóng ưu thương và không ngừng che giấu sự tuyệt vọng.
Mùi rượu đầy người b*n r* ở xung quanh, nam tử vừa mở miệng cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."
Thì thầm nho nhỏ, có cảm giác đau đớn, trái tim Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lại. Vào khoảnh khắc cùng với nam tử gọi tên nàng giữa lông mày xuất hiện chính là nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương phiền muộn.
Không ai biết nàng đang suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao sáng ở nơi xa xa, ánh mắt muôn vàn lưu luyến, trong ánh mắt sự lạnh nhạt cùng đau thương đều tồn tại.
Cái thế giới mà nàng đi qua một cách trống rỗng, thế giới có người nàng yêu nhất và hận nhất.
Hôm nay, tất cả đều thành không.
Những quá khứ không bỏ xuống được, đã từng quên lãng đều đã theo thời gian mà trôi qua.
A Dạ đã từng nói, lấy chồng phải cùng nhau lấy, bởi vì các nàng không muốn tách ra.
A Dạ của ta, ta sắp phải lấy chồng rồi đấy, giờ đây ngươi đang ở đâu. . . . . .
"Không phải là ta chứ." Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp theo gió rồi biến mất.
"Lạc Lạc. . . Lạc. . . Lạc. . . . . ." Nam tử xụi lơ trên mặt đất, từng hớp từng hớp rượu mạnh, mắt say lờ đờ mông lung, tuyệt vọng xỏ xuyên qua đáy lòng.
"Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?" Nhìn hắn, đáy mắt Nguyệt Trì Lạc vô hồn trống rỗng.
Nam tử nhàn nhạt liếc nàng một cái, lời ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng tuyệt vọng, thì thầm cũng là một cái tên, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."
Đau đớn nhàn nhạt len lỏi qua toàn thân, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, con ngươi lấp lánh tựa như sao xẹt qua một tia chán nản.
Nàng biết, người trong miệng hắn cũng không phải là nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ gọi nàng như vậy.
Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .
Không đợi nàng suy nghĩ, nam tử mở miệng, thanh âm có tuyệt vọng có điên cuồng, "Chết rồi. . . Đều chết hết. . . . . ."
"Ai đã chết?"
"Ly. . . Lạc. . . . . ."
Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Thời gian trôi qua rất nhanh, thoáng một cái đã qua nửa tháng.Mắt thấy sắp đến ngày đại hôn, đêm nay, Nguyệt Trì Lạc cũng như thường ngày cầm lên quyển tiểu thuyết phong nguyệt, thân thể nhu nhược giống như không xương lười biếng tựa vào trên nhuyễn tháp, trong con ngươi là ánh sáng bình thản nhợt nhạt, phản chiếu không có bất kỳ cảm xúc lo âu nào.Nam tử vẫn đứng ở phía trước nhìn nàng chằm chằm, mặt nạ màu lam âm u che kín cả khuôn mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt phượng hẹp dài, thỉnh thoảng thoáng qua mấy phần gợn sóng ưu thương và không ngừng che giấu sự tuyệt vọng.Mùi rượu đầy người b*n r* ở xung quanh, nam tử vừa mở miệng cùng ánh mắt dịu dàng lưu luyến, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."Thì thầm nho nhỏ, có cảm giác đau đớn, trái tim Nguyệt Trì Lạc nhíu chặt lại. Vào khoảnh khắc cùng với nam tử gọi tên nàng giữa lông mày xuất hiện chính là nồng đậm nhớ nhung cùng bi thương phiền muộn.Không ai biết nàng đang suy nghĩ gì, ánh mắt của nàng lướt qua nam tử, ngẩng đầu lên nhìn về phía sao sáng ở nơi xa xa, ánh mắt muôn vàn lưu luyến, trong ánh mắt sự lạnh nhạt cùng đau thương đều tồn tại.Cái thế giới mà nàng đi qua một cách trống rỗng, thế giới có người nàng yêu nhất và hận nhất.Hôm nay, tất cả đều thành không.Những quá khứ không bỏ xuống được, đã từng quên lãng đều đã theo thời gian mà trôi qua.A Dạ đã từng nói, lấy chồng phải cùng nhau lấy, bởi vì các nàng không muốn tách ra.A Dạ của ta, ta sắp phải lấy chồng rồi đấy, giờ đây ngươi đang ở đâu. . . . . ."Không phải là ta chứ." Nguyệt Trì Lạc nhàn nhạt mở miệng, thanh âm trầm thấp theo gió rồi biến mất."Lạc Lạc. . . Lạc. . . Lạc. . . . . ." Nam tử xụi lơ trên mặt đất, từng hớp từng hớp rượu mạnh, mắt say lờ đờ mông lung, tuyệt vọng xỏ xuyên qua đáy lòng."Nói cho ta biết, xảy ra chuyện gì?" Nhìn hắn, đáy mắt Nguyệt Trì Lạc vô hồn trống rỗng.Nam tử nhàn nhạt liếc nàng một cái, lời ra khỏi miệng cũng chỉ là một tiếng tuyệt vọng, thì thầm cũng là một cái tên, "Lạc Lạc. . . Lạc Lạc. . . . . ."Đau đớn nhàn nhạt len lỏi qua toàn thân, Nguyệt Trì Lạc nhíu mày, con ngươi lấp lánh tựa như sao xẹt qua một tia chán nản.Nàng biết, người trong miệng hắn cũng không phải là nàng, bởi vì hắn chưa bao giờ gọi nàng như vậy.Nhưng mà, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. . . . . .Không đợi nàng suy nghĩ, nam tử mở miệng, thanh âm có tuyệt vọng có điên cuồng, "Chết rồi. . . Đều chết hết. . . . . .""Ai đã chết?""Ly. . . Lạc. . . . . ."