Tác giả:

Nàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt…

Chương 66: Không có lần sau 10

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nàng cũng không quên, thương thế trên người nàng là do đâu mà có, tuy rằng hiện tại đã ổn, nhưng mà nên đòi thì nàng tuyệt đối không chịu thua.Hơn nữa, nữ nhân như Tống Chỉ Thi không hề đơn giản à!Trước không nói đến thân phận thái tử phi của nàng, chỉ nói địa vị nàng ở trong lòng Đông Phương Tuyết, sợ là cũng không thấp. . . . . .Nguyệt Trì Lạc không phải chưa từng suy đoán người trong lòng Đông Phương Tuyết là ai, nhưng đoán tới đoán lui, cuối cùng chỉ có Tống Chỉ Thi.Có điều, Đông Phương Tuyết là loại người gì, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân mình yêu thích gả cho người khác?Bằng trực giác, nàng cảm thấy hắn không phải là loại người sẽ quan tâm đến lễ nghi cung đình.Mà hắn, sẽ có thể giống như nàng, là người chân chính chiếm đoạt.Nhận thức được cái gì, liền quyết định bất chấp tất cả để chiếm đoạt.Nếu như không phải, thì tại sao đối với chuyện thích khách một chữ cũng không nói đây.Thích khách ngày hôm đó, rõ ràng là xông về phía hắn à.Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyệt Trì Lạc cũng chỉ là thăm dò tình hình chung, vả lại cảm thấy việc này càng ngày càng rối rắm.Nàng rất sợ phiền toái, thật sự rất sợ.So với những âm mưu quỷ kế thế này, nàng thà hy vọng trực tiếp cho nàng một đao để sảng khoái hơn.Hơn nữa, bây giờ còn chưa biết gả cho Đông Phương Tuyết, rốt cuộc là đúng hay sai?Mà thôi, dù đúng hay sai, tóm lại cũng là lựa chọn của mình.Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mặc dù sớm đã có ngàn tầng sóng đang lăn lộn, nhưng trong đôi mắt tinh khiết ngây thơ đó cứ thế nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, nháy mắt cũng không nháy một cái nhìn Đông Phương Tuyết.Nếu có thể, nàng thật sự muốn gạt lệ mắt nhìn thẳng vào mắt, cảm thán một câu: Con mẹ nó, thật đúng là có lỗi làm người mà!Nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt Đông Phương Tuyết tuôn trào mãnh liệt, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt phóng ở trên người Nguyệt Trì Lạc, phản chiếu ra đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng, trong lòng không kiềm được bỗng tắc nghẽn lại, cuối cùng mới nghe hắn lành lạnh nói: "Lần trước là ngoài ý muốn, Bổn vương tuyệt đối không cho phép có lần sau."Sẽ không có lần sau, hắn tuyệt đối không cho phép có lần sau!

Nàng cũng không quên, thương thế trên người nàng là do đâu mà có, tuy rằng hiện tại đã ổn, nhưng mà nên đòi thì nàng tuyệt đối không chịu thua.

Hơn nữa, nữ nhân như Tống Chỉ Thi không hề đơn giản à!

Trước không nói đến thân phận thái tử phi của nàng, chỉ nói địa vị nàng ở trong lòng Đông Phương Tuyết, sợ là cũng không thấp. . . . . .

Nguyệt Trì Lạc không phải chưa từng suy đoán người trong lòng Đông Phương Tuyết là ai, nhưng đoán tới đoán lui, cuối cùng chỉ có Tống Chỉ Thi.

Có điều, Đông Phương Tuyết là loại người gì, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân mình yêu thích gả cho người khác?

Bằng trực giác, nàng cảm thấy hắn không phải là loại người sẽ quan tâm đến lễ nghi cung đình.

Mà hắn, sẽ có thể giống như nàng, là người chân chính chiếm đoạt.

Nhận thức được cái gì, liền quyết định bất chấp tất cả để chiếm đoạt.

Nếu như không phải, thì tại sao đối với chuyện thích khách một chữ cũng không nói đây.

Thích khách ngày hôm đó, rõ ràng là xông về phía hắn à.

Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyệt Trì Lạc cũng chỉ là thăm dò tình hình chung, vả lại cảm thấy việc này càng ngày càng rối rắm.

Nàng rất sợ phiền toái, thật sự rất sợ.

So với những âm mưu quỷ kế thế này, nàng thà hy vọng trực tiếp cho nàng một đao để sảng khoái hơn.

Hơn nữa, bây giờ còn chưa biết gả cho Đông Phương Tuyết, rốt cuộc là đúng hay sai?

Mà thôi, dù đúng hay sai, tóm lại cũng là lựa chọn của mình.

Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mặc dù sớm đã có ngàn tầng sóng đang lăn lộn, nhưng trong đôi mắt tinh khiết ngây thơ đó cứ thế nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, nháy mắt cũng không nháy một cái nhìn Đông Phương Tuyết.

Nếu có thể, nàng thật sự muốn gạt lệ mắt nhìn thẳng vào mắt, cảm thán một câu: Con mẹ nó, thật đúng là có lỗi làm người mà!

Nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt Đông Phương Tuyết tuôn trào mãnh liệt, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt phóng ở trên người Nguyệt Trì Lạc, phản chiếu ra đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng, trong lòng không kiềm được bỗng tắc nghẽn lại, cuối cùng mới nghe hắn lành lạnh nói: "Lần trước là ngoài ý muốn, Bổn vương tuyệt đối không cho phép có lần sau."

Sẽ không có lần sau, hắn tuyệt đối không cho phép có lần sau!

Đặc Công Hoàng Hậu: Nữ Đặc Công Xuyên Qua Thành Thiên Kim Thủ PhúTác giả: Hoa Vô TâmTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên KhôngNàng là một đặc công xuất sắc ở thế kỷ hai mươi mốt, nhưng đã xuyên qua, là linh hồn xuyên qua! Xuyên qua thành nữ nhi nhà giàu có nhất nước Đông Phương, nhưng là một thân phận không được chào đón. Ở một nơi phía sau viện, cha không thương, mẹ không yêu, nha hoàn ghét bỏ. Nàng vẫn luôn nghĩ, ông nội vì để cho nàng xuyên qua, đã tiêu hao hết nửa linh lực cơ thể, thậm chí hy sinh bản thân mình, chỉ vì để nàng xuyên qua cách xa sự phân tranh của kiếp trước, nhưng sau khi xuyên qua thân phận lai không được mọi người chào đón như vậy, đây rốt cuộc là tốt hay là không tốt? Ông nội làm như vậy, có đáng giá không? Mặc kệ có đáng giá hay không, nàng cũng đã xuyên qua rồi. Hơn nữa, ông nội đã chết, tỷ muội của nàng, Nguyệt Hoa Dạ cũng xuyên qua, vậy thì cái thế giới kia cũng không còn gì để nàng lưu luyến nữa. . . . . . Ông nội vốn là Thầy tế từ một không gian khác xuyên tới thế kỷ hai mươi mốt, cái loại lực lượng thần bí nghịch thiên, mỗi lần sử dụng năng lượng đó ông nội đều gần như bị kiệt… Nàng cũng không quên, thương thế trên người nàng là do đâu mà có, tuy rằng hiện tại đã ổn, nhưng mà nên đòi thì nàng tuyệt đối không chịu thua.Hơn nữa, nữ nhân như Tống Chỉ Thi không hề đơn giản à!Trước không nói đến thân phận thái tử phi của nàng, chỉ nói địa vị nàng ở trong lòng Đông Phương Tuyết, sợ là cũng không thấp. . . . . .Nguyệt Trì Lạc không phải chưa từng suy đoán người trong lòng Đông Phương Tuyết là ai, nhưng đoán tới đoán lui, cuối cùng chỉ có Tống Chỉ Thi.Có điều, Đông Phương Tuyết là loại người gì, làm sao có thể dễ dàng tha thứ nữ nhân mình yêu thích gả cho người khác?Bằng trực giác, nàng cảm thấy hắn không phải là loại người sẽ quan tâm đến lễ nghi cung đình.Mà hắn, sẽ có thể giống như nàng, là người chân chính chiếm đoạt.Nhận thức được cái gì, liền quyết định bất chấp tất cả để chiếm đoạt.Nếu như không phải, thì tại sao đối với chuyện thích khách một chữ cũng không nói đây.Thích khách ngày hôm đó, rõ ràng là xông về phía hắn à.Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyệt Trì Lạc cũng chỉ là thăm dò tình hình chung, vả lại cảm thấy việc này càng ngày càng rối rắm.Nàng rất sợ phiền toái, thật sự rất sợ.So với những âm mưu quỷ kế thế này, nàng thà hy vọng trực tiếp cho nàng một đao để sảng khoái hơn.Hơn nữa, bây giờ còn chưa biết gả cho Đông Phương Tuyết, rốt cuộc là đúng hay sai?Mà thôi, dù đúng hay sai, tóm lại cũng là lựa chọn của mình.Trong lòng Nguyệt Trì Lạc mặc dù sớm đã có ngàn tầng sóng đang lăn lộn, nhưng trong đôi mắt tinh khiết ngây thơ đó cứ thế nhìn không ra bất kỳ tâm tình gì, nháy mắt cũng không nháy một cái nhìn Đông Phương Tuyết.Nếu có thể, nàng thật sự muốn gạt lệ mắt nhìn thẳng vào mắt, cảm thán một câu: Con mẹ nó, thật đúng là có lỗi làm người mà!Nhếch lên khóe môi lạnh lùng cười một tiếng, ánh mắt Đông Phương Tuyết tuôn trào mãnh liệt, con ngươi màu tro lạnh nhàn nhạt phóng ở trên người Nguyệt Trì Lạc, phản chiếu ra đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nàng, trong lòng không kiềm được bỗng tắc nghẽn lại, cuối cùng mới nghe hắn lành lạnh nói: "Lần trước là ngoài ý muốn, Bổn vương tuyệt đối không cho phép có lần sau."Sẽ không có lần sau, hắn tuyệt đối không cho phép có lần sau!

Chương 66: Không có lần sau 10