“Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm…
Chương 50
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… Trần Đại Dũng đứng bên cạnh khiếp sợ nhìn nàng, đột nhiên hô hấp dồn dập, hai quả đấm nắm chặt, bỗng dưng, dùng sức nện vào bắp đùi, tự trách nói: “Đều tại ta! Đều tại ta! Ta vẫn nghĩ là ngươi muốn hại tướng quân, dùng mọi phương pháp đuổi ngươi đi! Đều là ta không tốt! Là ta hại ngươi!”Thư Nhan chớp chớp mắt, ngốc tử! Lần này hối hận chứ! Hừ, hư chuyện tốt của ta! Nhìn Trần Đại Dũng tự trách hận không thể tự sát tạ tội, Thư Nhan cuối cùng bỏ qua cho hắn, lại mở miệng nói: “Ngươi đừng vội! Thật ra thì còn có một biện pháp khác giúp ta tránh thiên kiếp!”“Biện pháp gì? Tìm thêm một người đại phú đại quý sao? Ta hiện tại sẽ tìm giúp ngươi!”“Đã muộn!” Thư Nhan nói, “Cách đại kiếp của ta chỉ còn mười ngày, người trong thiên hạ đại phú quý tuy nhiều, nhưng tìm được cùng mạng hợp duyên lại rất ít! Hiện nay chỉ có thể mượn một món pháp khí!”“Pháp khí gì?”Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Kính bát quái!”“Kính bát quái. . . . . .Ta đã thấy! Trên hành lang phủ tướng quân có treo, trên đường có bán! Ta đây liền vào thành mua cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu?”Thư Nhan bất đắc dĩ thở dài, lại muốn chớp mắt, ngốc tử này, thật muốn hung hăng đạp hắn! Bất quá bây giờ muốn cầu cạnh hắn, nhịn một chút, nàng nhịn một chút là được! Nhịn cơn tức, hướng dẫn hắn! “Kính bát quái như vậy làm sao dùng được! Nếu đơn giản như vậy ta cũng không cần mày chau mặt ủ!”“Vậy thì muốn kính bát quái loại nào?” Trần Đại Dũng hỏi lớn, kính bát quái không phải đều có tám góc sao!Thư Nhan yêu mỵ cười một tiếng, nói: “Cái trước ngực lão đạo đeo, cái ở đạo quán! Chỉ có nó mới có thể giúp ta tránh qua kiếp này!”Sau khi Trần Đại Dũng rời đi, bạch y nữ tử ẩn thân trong bóng tối nghe được hết thảy ngọn nguồn đi ra, mày nhíu lại, “Tỷ tỷ! Phương pháp này mặc dù hay! Nguy hiểm lại cực lớn! Người cầm trong tay kính bát quái nhất định phải cam tâm tình nguyện, liều chết vì ngươi! Chỉ cần chút xíu khiếp đảm linh hồn ngươi liền mất!”Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Ngươi cũng thấy đấy, người nọ mặc dù có chút ngây ngô, cũng đã bị ta mê hoặc, có lẽ không có việc gì! Thành công tránh qua kiếp này, nếu hắn đã chết, ta liền giúp hắn, kiếp sau đầu thai, ta giúp hắn sinh ở nhà tốt, cả đời đại phúc đại quý! Nếu là còn sống, ta liền xóa đi trí nhớ trong đầu hắn đối với ta, cũng để cho hắn giàu sang cả đời!”“Nhưng là. . . . .” Bạch y nữ tử do dự một chút, cuối cùng không mở miệng.
Trần Đại Dũng đứng bên cạnh khiếp sợ nhìn nàng, đột nhiên hô hấp dồn dập, hai quả đấm nắm chặt, bỗng dưng, dùng sức nện vào bắp đùi, tự trách nói: “Đều tại ta! Đều tại ta! Ta vẫn nghĩ là ngươi muốn hại tướng quân, dùng mọi phương pháp đuổi ngươi đi! Đều là ta không tốt! Là ta hại ngươi!”
Thư Nhan chớp chớp mắt, ngốc tử! Lần này hối hận chứ! Hừ, hư chuyện tốt của ta! Nhìn Trần Đại Dũng tự trách hận không thể tự sát tạ tội, Thư Nhan cuối cùng bỏ qua cho hắn, lại mở miệng nói: “Ngươi đừng vội! Thật ra thì còn có một biện pháp khác giúp ta tránh thiên kiếp!”
“Biện pháp gì? Tìm thêm một người đại phú đại quý sao? Ta hiện tại sẽ tìm giúp ngươi!”
“Đã muộn!” Thư Nhan nói, “Cách đại kiếp của ta chỉ còn mười ngày, người trong thiên hạ đại phú quý tuy nhiều, nhưng tìm được cùng mạng hợp duyên lại rất ít! Hiện nay chỉ có thể mượn một món pháp khí!”
“Pháp khí gì?”
Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Kính bát quái!”
“Kính bát quái. . . . . .Ta đã thấy! Trên hành lang phủ tướng quân có treo, trên đường có bán! Ta đây liền vào thành mua cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu?”
Thư Nhan bất đắc dĩ thở dài, lại muốn chớp mắt, ngốc tử này, thật muốn hung hăng đạp hắn! Bất quá bây giờ muốn cầu cạnh hắn, nhịn một chút, nàng nhịn một chút là được! Nhịn cơn tức, hướng dẫn hắn! “Kính bát quái như vậy làm sao dùng được! Nếu đơn giản như vậy ta cũng không cần mày chau mặt ủ!”
“Vậy thì muốn kính bát quái loại nào?” Trần Đại Dũng hỏi lớn, kính bát quái không phải đều có tám góc sao!
Thư Nhan yêu mỵ cười một tiếng, nói: “Cái trước ngực lão đạo đeo, cái ở đạo quán! Chỉ có nó mới có thể giúp ta tránh qua kiếp này!”
Sau khi Trần Đại Dũng rời đi, bạch y nữ tử ẩn thân trong bóng tối nghe được hết thảy ngọn nguồn đi ra, mày nhíu lại, “Tỷ tỷ! Phương pháp này mặc dù hay! Nguy hiểm lại cực lớn! Người cầm trong tay kính bát quái nhất định phải cam tâm tình nguyện, liều chết vì ngươi! Chỉ cần chút xíu khiếp đảm linh hồn ngươi liền mất!”
Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Ngươi cũng thấy đấy, người nọ mặc dù có chút ngây ngô, cũng đã bị ta mê hoặc, có lẽ không có việc gì! Thành công tránh qua kiếp này, nếu hắn đã chết, ta liền giúp hắn, kiếp sau đầu thai, ta giúp hắn sinh ở nhà tốt, cả đời đại phúc đại quý! Nếu là còn sống, ta liền xóa đi trí nhớ trong đầu hắn đối với ta, cũng để cho hắn giàu sang cả đời!”
“Nhưng là. . . . .” Bạch y nữ tử do dự một chút, cuối cùng không mở miệng.
Nhặt Được Nữ Nhân Ôn Nhu Quyến Rũ: Lấy Một Hồ Ly TinhTác giả: Lê LinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không “Đại Dũng ! Đừng chạy quá xa ! Nhớ sớm một chút về nhà !” Một thôn phụ hướng ra phía ngoài nhi tử đang chạy như điên lớn tiếng dặn dò, trên mặt một bộ không thể làm gì vẻ mặt, cho đến khi nhi tử bóng dáng mất hút, mới thu hồi mâu quang, xoay người đi vào nhà gỗ nhỏ. “Đã biết !” Đại Dũng nghe được thanh âm của nương, chẳng qua là đáp lại một tiếng, cũng không quay đầu lại, hất ra 2 cái chân vừa ngắn vừa thô hướng đối diện đồi phóng tới. “Xì ! Xì !” Nam hài thở hổn hển, rốt cuộc vọt tới đỉnh núi ! Thành công quơ quơ hai tay, miệng không nhịn được hô to, “Ah ah ! Ah ah.......” Trên khuôn mặt bình thường lại khảm một đôi mắt vừa tròn vừa lớn, trán đầy mồ hôi, miệng nhếch lên, mỉm cười nhìn phong cảnh dưới chân núi, vẻ mặt ngây ngô, ngốc nghếch, nhưng lại lộ ra vẻ tinh khiết, hồn nhiên. Ngay sau đó nam hài hét lớn một tiếng, trợn to hai mắt, “A.....” Chợt hướng sườn núi chạy xuống. Khi tới chân dốc, lại bởi vì sơ sẩy, bị vấp phải tảng đá dưới chân, “Ai ui !” Cả người lăn xuống. Chỉ cảm… Trần Đại Dũng đứng bên cạnh khiếp sợ nhìn nàng, đột nhiên hô hấp dồn dập, hai quả đấm nắm chặt, bỗng dưng, dùng sức nện vào bắp đùi, tự trách nói: “Đều tại ta! Đều tại ta! Ta vẫn nghĩ là ngươi muốn hại tướng quân, dùng mọi phương pháp đuổi ngươi đi! Đều là ta không tốt! Là ta hại ngươi!”Thư Nhan chớp chớp mắt, ngốc tử! Lần này hối hận chứ! Hừ, hư chuyện tốt của ta! Nhìn Trần Đại Dũng tự trách hận không thể tự sát tạ tội, Thư Nhan cuối cùng bỏ qua cho hắn, lại mở miệng nói: “Ngươi đừng vội! Thật ra thì còn có một biện pháp khác giúp ta tránh thiên kiếp!”“Biện pháp gì? Tìm thêm một người đại phú đại quý sao? Ta hiện tại sẽ tìm giúp ngươi!”“Đã muộn!” Thư Nhan nói, “Cách đại kiếp của ta chỉ còn mười ngày, người trong thiên hạ đại phú quý tuy nhiều, nhưng tìm được cùng mạng hợp duyên lại rất ít! Hiện nay chỉ có thể mượn một món pháp khí!”“Pháp khí gì?”Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Kính bát quái!”“Kính bát quái. . . . . .Ta đã thấy! Trên hành lang phủ tướng quân có treo, trên đường có bán! Ta đây liền vào thành mua cho ngươi, ngươi muốn bao nhiêu?”Thư Nhan bất đắc dĩ thở dài, lại muốn chớp mắt, ngốc tử này, thật muốn hung hăng đạp hắn! Bất quá bây giờ muốn cầu cạnh hắn, nhịn một chút, nàng nhịn một chút là được! Nhịn cơn tức, hướng dẫn hắn! “Kính bát quái như vậy làm sao dùng được! Nếu đơn giản như vậy ta cũng không cần mày chau mặt ủ!”“Vậy thì muốn kính bát quái loại nào?” Trần Đại Dũng hỏi lớn, kính bát quái không phải đều có tám góc sao!Thư Nhan yêu mỵ cười một tiếng, nói: “Cái trước ngực lão đạo đeo, cái ở đạo quán! Chỉ có nó mới có thể giúp ta tránh qua kiếp này!”Sau khi Trần Đại Dũng rời đi, bạch y nữ tử ẩn thân trong bóng tối nghe được hết thảy ngọn nguồn đi ra, mày nhíu lại, “Tỷ tỷ! Phương pháp này mặc dù hay! Nguy hiểm lại cực lớn! Người cầm trong tay kính bát quái nhất định phải cam tâm tình nguyện, liều chết vì ngươi! Chỉ cần chút xíu khiếp đảm linh hồn ngươi liền mất!”Thư Nhan khẽ mỉm cười, “Ngươi cũng thấy đấy, người nọ mặc dù có chút ngây ngô, cũng đã bị ta mê hoặc, có lẽ không có việc gì! Thành công tránh qua kiếp này, nếu hắn đã chết, ta liền giúp hắn, kiếp sau đầu thai, ta giúp hắn sinh ở nhà tốt, cả đời đại phúc đại quý! Nếu là còn sống, ta liền xóa đi trí nhớ trong đầu hắn đối với ta, cũng để cho hắn giàu sang cả đời!”“Nhưng là. . . . .” Bạch y nữ tử do dự một chút, cuối cùng không mở miệng.