“Nương tử, nương tử, nàng đừng bỏ ta đi mà…” An Nguyệt Quân vẻ mặt đích như một người chồng bị ruồng bỏ, thương cảm buồn tủi nhìn Diệp Khê Thiến lửa giận ngút trời. Hắn chớp chớp hàng lông mi dài, mím chặt đôi môi anh đào đỏ bừng, miệng nhỏ nhắn mếu mếu, ánh mắt ngập nước, phảng phất người kia không đáp ứng liền trực tiếp khóc toáng lên. Diệp Khê Thiến quay ngoắt lại hung tợn quát: “Tôi đã nói rất nhiều lần, tôi không phải nương tử nhà anh!” “Nhưng mà… Nhưng mà…” An Nguyệt Quân ngập ngừng không dám đáp. “Nhưng mà cái gì?!” Diệp Khê Thiến nghiến răng nghiến lợi quát to lần nữa. “Nhưng mà nương tử chính là nương tử của ta mà…” An Nguyệt Quân khúm núm nói nốt. Diệp Khê Thiến lửa giận bốc ngùn ngụt, đi đến trước túm lấy cổ áo hắn, uy h**p: “Còn dám nói tôi là nương tử của anh, tôi liền đánh cho anh bầm mặt!” Diệp Khê Thiến thật điên rồi. Nàng bị kẻ bắt cóc ám hại, tỉnh lại đã thấy mình ở nơi khỉ ho cò gáy này, vậy còn chưa đủ, bên cạnh còn có một tên điên cứ nhìn chằm chằm nàng, hô to gọi…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...