(1) Tôi ngồi khoanh chân, lơ lửng bay giữa không trung, chống cằm từ trên cao nhìn xuống, quan sát cái tên nam nhân xui xẻo mà khi ngũ quan kết hợp với nhau thì chỉ ra một chữ “xấu” rõ ràng kia, hắn chui đầu vào cái thòng lọng vừa mới buộc chặt một cách cực kỳ chuẩn xác, sau đó đạp vào tảng đá bấp bênh một cái, tự kết liễu đời mình ngay trên cành của một cái cây cong. Phút chốc, một vong hồn nhẹ nhàng bay ra khỏi thể xác, bị tên đầu trâu mặt ngựa chờ bên cạnh từ lâu dùng xiềng xích gô lại, thong thả rời đi giữa gió và nắng ấm của buổi ban trưa đầu xuân Giang Nam. “Sao hắn lại muốn chết vậy?” “Vì không muốn sống nữa.” “Vì sao lại không muốn sống nữa?” “Vì muốn chết.” Dạ Mặc ngồi bên cạnh tôi như được khai mở trí tuệ[1] cường điệu nói: “Chao ôi, Tiêu Dao nhà ta thật là có học thức!”. [1] Nguyên văn là “Đề Hồ Quán Đính”, dùng trong Phật pháp thể hiện sự giác ngộ trí tuệ và hấp thụ tinh hoa một cách triệt để. Tôi gật gật đầu, không chút xấu hổ: “Đương nhiên rồi!”. Hai người chúng tôi đang…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...