Trời đêm mùa hạ, ánh trăng vàng lơ lửng, từng cơn gió mát lạnh lùa vào ô cửa sổ. Diêu Mật tựa người bên ô cửa sổ, ngửa đầu ngắm trăng tròn, đứng yên không động đậy. Cố phu nhân phe phẩy quạt tròn vén màn bước vào, lặng lẽ nói: “Tiểu Mật, đến giờ rồi!” “Mẹ, không đi không được sao?” Diêu Mật bất đắc dĩ lên tiếng. Đôi mày Diêu Mật cong hình trăng khuyết, mắt hạnh nhân, môi anh đào đỏ thắm, dáng người yểu điệu duyên dáng, nhưng khuôn mặt xinh đẹp này vẫn chưa tìm được người thương, nàng vẫn còn là một khuê nữa chưa lập gia thất, là tâm bệnh của một nhà Diêu gia. Không phải là Diêu gia không muốn nhanh chóng gả Diêu Mật ra ngoài, mà là vì những lần cầu thân đến cửa mặc dù cũng xứng đôi thế gia danh môn, nhưng không phải là vì cầu thân cho những tên phong lưu hư hỏng con của vợ lẽ, thì chính là cầu thân làm thiếp cho con trai trưởng. Diêu gia dù sao cũng là thế gia vọng tộc đất Giang Nam, sao có thể để con gái của mình gả cho một tên hư hỏng hoặc làm thiếp của người ta. Cứ trì hoãn như vậy…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...