"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe…

Chương 20: Là mộng hay là thật

Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… "Hoàng huynh biết ngươi đau, hoàng huynh cũng không muốn ngươi phải chịu khổ như vậy, không có ngươi vui vẻ quấy rối ở trước mặt ta, cảm giác cuộc sống tựa như thiếu đi một chút gia vị, ngươi phải mau mau khỏe lại mới được .""Hoàng huynh không cho phép ngươi hận hoàng huynh, giận ta cũng được, nhưng không bao giờ được hận ta.""Hoàng huynh thề với ngươi, sau này không bao giờ ... đánh ngươi nữa, nếu như chuyện này phát sinh lần nữa, ta sẽ bị thiên lôi đánh!" Tả Dận Hạo nói những câu tâm huyết, thề độc.Lông mi nhẹ nhàng rung động, Tả Phỉ Nhạn không biết, cảnh tượng trước mắt là mộng hay là thật.Nghe thấy hắn nói ra những lời tâm huyết, thật ra mặc dù nàng bị hắn làm cho mất thể diện trước nhiều người như vậy, nhưng nàng không hận hắn, chỉ là có chút tức giận, có chút không phục.Mi mắt mở ra, một tầng tầng nước tràn ngập trong mí mắt."Nhạn nhi đừng khóc." Tả Dận Hạo khi thấy Nhạn nhi khóc, hắn cảm thấy như tim bị khoét một lỗ, luống cuống lấy tay lau nước mắt cho nàng."Đây nhất định là mộng, nhất định là mộng, hoàng huynh không la mắng ta, vẫn xem ta là hoàng muội, xem ra ta còn đang ngủ.” Khi nghe thấy câu cuối cùng hắn nói, nàng lại một lần nữa cảm thấy đây nhất định là cảnh trong mộng.Nhất định là Mộc Thanh Phong đã để lại dược liệu gì đó làm nàng còn chưa tỉnh được, tay quơ quơ muốn xác định xem là thật hay giả."Ai..." Nhẹ nhàng mà thở dài."Đây không phải là mộng, Nhạn nhi..." Trong giọng nói hiển thị rõ bất đắc dĩ, Tả Dận Hạo không biết giải thích thế nào."Vậy ngươi cứ coi như đang ở trong mộng đi, nằm xuống ngủ tiếp, tốt không còn sốt nữa." Sờ sờ cái trán của nàng, nhiệt độ đã trở lại bình thường, chẳng qua là sắc mặt của nàng thoạt nhìn còn hơi có vẻ tái nhợt.Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ hợp lại như thiên sứ chậm rãi thu cánh.Tiếp tục đánh cờ cùng Chu Công, nàng khẽ xoay người tìm tư thế thích hợp nhất để ngủ, sao cho cái mông bị đánh đau không chạm xuống dưới giường."Bệ hạ, bệ hạ..." Thanh âm nhỏ từ bên ngoài màn lụa vọng vào."Chuyện gì?" Sau khi nhìn thoáng qua nàng ngủ, Tả Dận Hạo rón rén vén màn lụa đi ra."Thái hậu tìm ngài." Dư công công cúi đầu đứng ở một bên."Mẫu hậu có nói là chuyện gì không?" Tỉnh táo hỏi thăm."Mộc công tử hồi cung , Thái hậu mời ngài đến ôn chuyện.""Vậy sao, ngươi đi trước dẫn đường đi." Mộc Thanh Phong là một người bạn tốt khác của hắn, cũng là đứa cháu mà thái hậu thương yêu nhất

"Hoàng huynh biết ngươi đau, hoàng huynh cũng không muốn ngươi phải chịu khổ như vậy, không có ngươi vui vẻ quấy rối ở trước mặt ta, cảm giác cuộc sống tựa như thiếu đi một chút gia vị, ngươi phải mau mau khỏe lại mới được ."

"Hoàng huynh không cho phép ngươi hận hoàng huynh, giận ta cũng được, nhưng không bao giờ được hận ta."

"Hoàng huynh thề với ngươi, sau này không bao giờ ... đánh ngươi nữa, nếu như chuyện này phát sinh lần nữa, ta sẽ bị thiên lôi đánh!" Tả Dận Hạo nói những câu tâm huyết, thề độc.

Lông mi nhẹ nhàng rung động, Tả Phỉ Nhạn không biết, cảnh tượng trước mắt là mộng hay là thật.

Nghe thấy hắn nói ra những lời tâm huyết, thật ra mặc dù nàng bị hắn làm cho mất thể diện trước nhiều người như vậy, nhưng nàng không hận hắn, chỉ là có chút tức giận, có chút không phục.

Mi mắt mở ra, một tầng tầng nước tràn ngập trong mí mắt.

"Nhạn nhi đừng khóc." Tả Dận Hạo khi thấy Nhạn nhi khóc, hắn cảm thấy như tim bị khoét một lỗ, luống cuống lấy tay lau nước mắt cho nàng.

"Đây nhất định là mộng, nhất định là mộng, hoàng huynh không la mắng ta, vẫn xem ta là hoàng muội, xem ra ta còn đang ngủ.” Khi nghe thấy câu cuối cùng hắn nói, nàng lại một lần nữa cảm thấy đây nhất định là cảnh trong mộng.

Nhất định là Mộc Thanh Phong đã để lại dược liệu gì đó làm nàng còn chưa tỉnh được, tay quơ quơ muốn xác định xem là thật hay giả.

"Ai..." Nhẹ nhàng mà thở dài.

"Đây không phải là mộng, Nhạn nhi..." Trong giọng nói hiển thị rõ bất đắc dĩ, Tả Dận Hạo không biết giải thích thế nào.

"Vậy ngươi cứ coi như đang ở trong mộng đi, nằm xuống ngủ tiếp, tốt không còn sốt nữa." Sờ sờ cái trán của nàng, nhiệt độ đã trở lại bình thường, chẳng qua là sắc mặt của nàng thoạt nhìn còn hơi có vẻ tái nhợt.

Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ hợp lại như thiên sứ chậm rãi thu cánh.

Tiếp tục đánh cờ cùng Chu Công, nàng khẽ xoay người tìm tư thế thích hợp nhất để ngủ, sao cho cái mông bị đánh đau không chạm xuống dưới giường.

"Bệ hạ, bệ hạ..." Thanh âm nhỏ từ bên ngoài màn lụa vọng vào.

"Chuyện gì?" Sau khi nhìn thoáng qua nàng ngủ, Tả Dận Hạo rón rén vén màn lụa đi ra.

"Thái hậu tìm ngài." Dư công công cúi đầu đứng ở một bên.

"Mẫu hậu có nói là chuyện gì không?" Tỉnh táo hỏi thăm.

"Mộc công tử hồi cung , Thái hậu mời ngài đến ôn chuyện."

"Vậy sao, ngươi đi trước dẫn đường đi." Mộc Thanh Phong là một người bạn tốt khác của hắn, cũng là đứa cháu mà thái hậu thương yêu nhất

Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… "Hoàng huynh biết ngươi đau, hoàng huynh cũng không muốn ngươi phải chịu khổ như vậy, không có ngươi vui vẻ quấy rối ở trước mặt ta, cảm giác cuộc sống tựa như thiếu đi một chút gia vị, ngươi phải mau mau khỏe lại mới được .""Hoàng huynh không cho phép ngươi hận hoàng huynh, giận ta cũng được, nhưng không bao giờ được hận ta.""Hoàng huynh thề với ngươi, sau này không bao giờ ... đánh ngươi nữa, nếu như chuyện này phát sinh lần nữa, ta sẽ bị thiên lôi đánh!" Tả Dận Hạo nói những câu tâm huyết, thề độc.Lông mi nhẹ nhàng rung động, Tả Phỉ Nhạn không biết, cảnh tượng trước mắt là mộng hay là thật.Nghe thấy hắn nói ra những lời tâm huyết, thật ra mặc dù nàng bị hắn làm cho mất thể diện trước nhiều người như vậy, nhưng nàng không hận hắn, chỉ là có chút tức giận, có chút không phục.Mi mắt mở ra, một tầng tầng nước tràn ngập trong mí mắt."Nhạn nhi đừng khóc." Tả Dận Hạo khi thấy Nhạn nhi khóc, hắn cảm thấy như tim bị khoét một lỗ, luống cuống lấy tay lau nước mắt cho nàng."Đây nhất định là mộng, nhất định là mộng, hoàng huynh không la mắng ta, vẫn xem ta là hoàng muội, xem ra ta còn đang ngủ.” Khi nghe thấy câu cuối cùng hắn nói, nàng lại một lần nữa cảm thấy đây nhất định là cảnh trong mộng.Nhất định là Mộc Thanh Phong đã để lại dược liệu gì đó làm nàng còn chưa tỉnh được, tay quơ quơ muốn xác định xem là thật hay giả."Ai..." Nhẹ nhàng mà thở dài."Đây không phải là mộng, Nhạn nhi..." Trong giọng nói hiển thị rõ bất đắc dĩ, Tả Dận Hạo không biết giải thích thế nào."Vậy ngươi cứ coi như đang ở trong mộng đi, nằm xuống ngủ tiếp, tốt không còn sốt nữa." Sờ sờ cái trán của nàng, nhiệt độ đã trở lại bình thường, chẳng qua là sắc mặt của nàng thoạt nhìn còn hơi có vẻ tái nhợt.Sau đó, nàng chậm rãi nhắm mắt lại, hai hàng mi khẽ hợp lại như thiên sứ chậm rãi thu cánh.Tiếp tục đánh cờ cùng Chu Công, nàng khẽ xoay người tìm tư thế thích hợp nhất để ngủ, sao cho cái mông bị đánh đau không chạm xuống dưới giường."Bệ hạ, bệ hạ..." Thanh âm nhỏ từ bên ngoài màn lụa vọng vào."Chuyện gì?" Sau khi nhìn thoáng qua nàng ngủ, Tả Dận Hạo rón rén vén màn lụa đi ra."Thái hậu tìm ngài." Dư công công cúi đầu đứng ở một bên."Mẫu hậu có nói là chuyện gì không?" Tỉnh táo hỏi thăm."Mộc công tử hồi cung , Thái hậu mời ngài đến ôn chuyện.""Vậy sao, ngươi đi trước dẫn đường đi." Mộc Thanh Phong là một người bạn tốt khác của hắn, cũng là đứa cháu mà thái hậu thương yêu nhất

Chương 20: Là mộng hay là thật