"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe…
Chương 60: Ngự hoa viên(3)
Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… Trước mắt là một vị mặc áo lụa mỏng màu trắng đang họa một bức hoa đào, làm cho nàng không lịch sự đang nhớ lại 《 Kinh Thi. Chu nam. Đào yêu 》 câu thơ, "Đào chi Yêu yêu, hoa kia sáng.""Câu thơ hay." Cô nương áo màu trắng nhạt thở bút lông trong tay xuống, giương mắt nhìn Tả Phỉ Nhạn, con mắt màu nắng mang ý cười, lóe lên cơ trí.Tả Phỉ Nhạn không lịch sự thầm nghĩ, cô gái này sau này khẳng định nhiều đất dụng võ, cũng không biết con cái nhà ai, nhìn trên người nàng mặc toàn tơ lụa thượng hạng, không phú cũng quý."Xin hỏi công chúa, câu thơ kế tiếp là gì ạ?" Trực giác nói cho nàng biết, bài thơ này không chỉ có một câu.Xem ra công chúa Lục Điệp này không phải là ham chơi bất học, văn dốt võ dát như trong lời đồn, nàng nội liễm thâm trầm, so sánh với những người khác là biết."Tỷ tỷ, vị này chính là tiểu nữ nhi của thừa tướng Lý Nghị, Lý Lăng, là tài nữ nổi danh của nước ta, một tay thư pháp, một tay hội họa có thể nói nhất tuyệt, khó có thiên kim nào sánh được, mà dung mạo cũng là xinh đẹp như hoa đào." Thái phi cười giải thích, bảo thị nữ bên cạnh đưa cho Thái hậu một quyển sách nhỏ màu đỏ."Tốt, tốt, tốt..." Thái hậu nói liên tục mấy tốt, mắt mang ý cười, nhìn cô gái trước mắt không bị sợ hãi dám nhìn thẳng bà."Vậy ý của tỷ tỷ là… ?" Thái phi tha thiết hỏi.Tả Phỉ Nhạn nhìn Mâu phi tha thiết như vậy, nhất thời cảm thấy có chút ghét.Chẳng biết tại sao, không hiểu vị nữ nhi thừa tướng này có chỗ nào để cho người ngàn năm không kích động, ôn hòa như Thái phi phải tha thiết như vậy."Lý Lăng, vừa nghe tên của ngươi, thật là người cũng như tên không chịu thua kém nam nhân một điểm nào, thật không nghĩ lại tài hoa như vậy. Ai gia thực tại đối với ngươi vài phần kính trọng, ngươi cùng với Thải Y công chúa lui ra đi." Thái hậu ý bảo Dư công công dẫn Lý Lăng về sân nghỉ ngơi, tiếp theo bảo tiếp tục chọn tú.Vị gọi Lý lăng kia khi đi qua người Tả Phỉ Nhạn liếc mắt nhìn nàng , Tả Phỉ Nhạn cảm thấy ánh mắt kia sắc bén làm cho nàng không biết mình lúc nào đắc tội với nàng ta mà bị trừng mắt như vậy.Nói thật, nàng rất ghét ánh mắt sắc bén của Lý Lăng, nàng thích ánh mắt màu tím của Thải Y công chúa hơn, thần thái kia như đã từng quen biết, có mùi vị giống như nàng vậy.Chọn tú như lửa như trà kịch liệt triển khai, bị loại bỏ, bị giữ lại, có thể so với một cuộc chiến trường giết chóc, thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, sắc bén, nếu như ngươi không có vũ kỹ tốt, thư pháp tốt, thêu công, không có gì mới mẻ, vậy ngươi cũng đừng nghĩ sẽ thắng người một bậc.Mà cuối cùng, trên sân chỉ còn lại năm vị, các nàng thần thái tự nhược cùng đợi cuối cùng kết cục."Mẫu hậu, này chọn sau tranh tài thật kịch liệt, nhạn nhi thật là được mở rộng tầm mắt." Vỗ vỗ b* ng*c, tỏ vẻ mình bị hù dọa không nhẹ."Dư công công, dâng cho công chúa một ly trà an thần đi." Thái hậu cười nhạt, cũng biết này quỷ nha đầu đang oán trách, có thể ngồi lâu như vậy, còn có thể dùng câu thơ đánh giá người cũng khó nàng .
Trước mắt là một vị mặc áo lụa mỏng màu trắng đang họa một bức hoa đào, làm cho nàng không lịch sự đang nhớ lại 《 Kinh Thi. Chu nam. Đào yêu 》 câu thơ, "Đào chi Yêu yêu, hoa kia sáng."
"Câu thơ hay." Cô nương áo màu trắng nhạt thở bút lông trong tay xuống, giương mắt nhìn Tả Phỉ Nhạn, con mắt màu nắng mang ý cười, lóe lên cơ trí.
Tả Phỉ Nhạn không lịch sự thầm nghĩ, cô gái này sau này khẳng định nhiều đất dụng võ, cũng không biết con cái nhà ai, nhìn trên người nàng mặc toàn tơ lụa thượng hạng, không phú cũng quý.
"Xin hỏi công chúa, câu thơ kế tiếp là gì ạ?" Trực giác nói cho nàng biết, bài thơ này không chỉ có một câu.
Xem ra công chúa Lục Điệp này không phải là ham chơi bất học, văn dốt võ dát như trong lời đồn, nàng nội liễm thâm trầm, so sánh với những người khác là biết.
"Tỷ tỷ, vị này chính là tiểu nữ nhi của thừa tướng Lý Nghị, Lý Lăng, là tài nữ nổi danh của nước ta, một tay thư pháp, một tay hội họa có thể nói nhất tuyệt, khó có thiên kim nào sánh được, mà dung mạo cũng là xinh đẹp như hoa đào." Thái phi cười giải thích, bảo thị nữ bên cạnh đưa cho Thái hậu một quyển sách nhỏ màu đỏ.
"Tốt, tốt, tốt..." Thái hậu nói liên tục mấy tốt, mắt mang ý cười, nhìn cô gái trước mắt không bị sợ hãi dám nhìn thẳng bà.
"Vậy ý của tỷ tỷ là… ?" Thái phi tha thiết hỏi.
Tả Phỉ Nhạn nhìn Mâu phi tha thiết như vậy, nhất thời cảm thấy có chút ghét.
Chẳng biết tại sao, không hiểu vị nữ nhi thừa tướng này có chỗ nào để cho người ngàn năm không kích động, ôn hòa như Thái phi phải tha thiết như vậy.
"Lý Lăng, vừa nghe tên của ngươi, thật là người cũng như tên không chịu thua kém nam nhân một điểm nào, thật không nghĩ lại tài hoa như vậy. Ai gia thực tại đối với ngươi vài phần kính trọng, ngươi cùng với Thải Y công chúa lui ra đi." Thái hậu ý bảo Dư công công dẫn Lý Lăng về sân nghỉ ngơi, tiếp theo bảo tiếp tục chọn tú.
Vị gọi Lý lăng kia khi đi qua người Tả Phỉ Nhạn liếc mắt nhìn nàng , Tả Phỉ Nhạn cảm thấy ánh mắt kia sắc bén làm cho nàng không biết mình lúc nào đắc tội với nàng ta mà bị trừng mắt như vậy.
Nói thật, nàng rất ghét ánh mắt sắc bén của Lý Lăng, nàng thích ánh mắt màu tím của Thải Y công chúa hơn, thần thái kia như đã từng quen biết, có mùi vị giống như nàng vậy.
Chọn tú như lửa như trà kịch liệt triển khai, bị loại bỏ, bị giữ lại, có thể so với một cuộc chiến trường giết chóc, thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, sắc bén, nếu như ngươi không có vũ kỹ tốt, thư pháp tốt, thêu công, không có gì mới mẻ, vậy ngươi cũng đừng nghĩ sẽ thắng người một bậc.
Mà cuối cùng, trên sân chỉ còn lại năm vị, các nàng thần thái tự nhược cùng đợi cuối cùng kết cục.
"Mẫu hậu, này chọn sau tranh tài thật kịch liệt, nhạn nhi thật là được mở rộng tầm mắt." Vỗ vỗ b* ng*c, tỏ vẻ mình bị hù dọa không nhẹ.
"Dư công công, dâng cho công chúa một ly trà an thần đi." Thái hậu cười nhạt, cũng biết này quỷ nha đầu đang oán trách, có thể ngồi lâu như vậy, còn có thể dùng câu thơ đánh giá người cũng khó nàng .
Hoàng Muội Của Trẫm Không Cho Phép ĐụngTác giả: Thiểu Thương HồTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên Không"Mềm mại quá , nhai rất tốt , giống như kẹo ngọt.... ...." . Giọng nói nhỏ nhẹ khẽ lẩm bẩm theo tia nắng ban mai lọt vào trong tai, khiến cho người khác muốn phạm tội . "Ân..." Nhẹ nhàng thở dài, hẳn là rất thỏa mãn. "Ân? Hoàng huynh... Hì hì, ta thật giống như vừa mộng du." Bị dao động tỉnh Tả Phỉ Nhạn lộ ra đầu nhỏ khả ái thanh tú , thần thái tỉnh táo, hai mắt mê ly, không ngừng ngọ nguậy miệng giống như đang thưởng thức mỹ vị . "Nga......?" Tả Dân Hạo hồ nghi nhìn hoàng muội một cái, hiển nhiên không tin lời nói của nàng. "Không cần , hoàng huynh thật đáng ghét." Tả Phỉ Nhạn khẽ cong miệng, đem chăn trùm kín thân mình. "Cũng không phải ngươi." Tả Dận Hạo đem màn tơ treo về một bên , cởi xuống áo ngủ bằng gấm. "Ta nghe nói Bắc Mông tướng quân đối với ngươi vừa thấy đã yêu, ta thấy ta nên suy nghĩ một chút." Tả Dân Hạo sờ cằm , khóe miệng tà tứ nở nụ cười. Tả Phỉ Nhạn nhìn nam nhân tà tứ cười, tâm nhảy chậm nửa nhịp, hai mắt lóe lên xấu hổ. Khi xuyên qua đến quốc gia chưa từng nghe… Trước mắt là một vị mặc áo lụa mỏng màu trắng đang họa một bức hoa đào, làm cho nàng không lịch sự đang nhớ lại 《 Kinh Thi. Chu nam. Đào yêu 》 câu thơ, "Đào chi Yêu yêu, hoa kia sáng.""Câu thơ hay." Cô nương áo màu trắng nhạt thở bút lông trong tay xuống, giương mắt nhìn Tả Phỉ Nhạn, con mắt màu nắng mang ý cười, lóe lên cơ trí.Tả Phỉ Nhạn không lịch sự thầm nghĩ, cô gái này sau này khẳng định nhiều đất dụng võ, cũng không biết con cái nhà ai, nhìn trên người nàng mặc toàn tơ lụa thượng hạng, không phú cũng quý."Xin hỏi công chúa, câu thơ kế tiếp là gì ạ?" Trực giác nói cho nàng biết, bài thơ này không chỉ có một câu.Xem ra công chúa Lục Điệp này không phải là ham chơi bất học, văn dốt võ dát như trong lời đồn, nàng nội liễm thâm trầm, so sánh với những người khác là biết."Tỷ tỷ, vị này chính là tiểu nữ nhi của thừa tướng Lý Nghị, Lý Lăng, là tài nữ nổi danh của nước ta, một tay thư pháp, một tay hội họa có thể nói nhất tuyệt, khó có thiên kim nào sánh được, mà dung mạo cũng là xinh đẹp như hoa đào." Thái phi cười giải thích, bảo thị nữ bên cạnh đưa cho Thái hậu một quyển sách nhỏ màu đỏ."Tốt, tốt, tốt..." Thái hậu nói liên tục mấy tốt, mắt mang ý cười, nhìn cô gái trước mắt không bị sợ hãi dám nhìn thẳng bà."Vậy ý của tỷ tỷ là… ?" Thái phi tha thiết hỏi.Tả Phỉ Nhạn nhìn Mâu phi tha thiết như vậy, nhất thời cảm thấy có chút ghét.Chẳng biết tại sao, không hiểu vị nữ nhi thừa tướng này có chỗ nào để cho người ngàn năm không kích động, ôn hòa như Thái phi phải tha thiết như vậy."Lý Lăng, vừa nghe tên của ngươi, thật là người cũng như tên không chịu thua kém nam nhân một điểm nào, thật không nghĩ lại tài hoa như vậy. Ai gia thực tại đối với ngươi vài phần kính trọng, ngươi cùng với Thải Y công chúa lui ra đi." Thái hậu ý bảo Dư công công dẫn Lý Lăng về sân nghỉ ngơi, tiếp theo bảo tiếp tục chọn tú.Vị gọi Lý lăng kia khi đi qua người Tả Phỉ Nhạn liếc mắt nhìn nàng , Tả Phỉ Nhạn cảm thấy ánh mắt kia sắc bén làm cho nàng không biết mình lúc nào đắc tội với nàng ta mà bị trừng mắt như vậy.Nói thật, nàng rất ghét ánh mắt sắc bén của Lý Lăng, nàng thích ánh mắt màu tím của Thải Y công chúa hơn, thần thái kia như đã từng quen biết, có mùi vị giống như nàng vậy.Chọn tú như lửa như trà kịch liệt triển khai, bị loại bỏ, bị giữ lại, có thể so với một cuộc chiến trường giết chóc, thủ pháp cực kỳ tàn nhẫn, sắc bén, nếu như ngươi không có vũ kỹ tốt, thư pháp tốt, thêu công, không có gì mới mẻ, vậy ngươi cũng đừng nghĩ sẽ thắng người một bậc.Mà cuối cùng, trên sân chỉ còn lại năm vị, các nàng thần thái tự nhược cùng đợi cuối cùng kết cục."Mẫu hậu, này chọn sau tranh tài thật kịch liệt, nhạn nhi thật là được mở rộng tầm mắt." Vỗ vỗ b* ng*c, tỏ vẻ mình bị hù dọa không nhẹ."Dư công công, dâng cho công chúa một ly trà an thần đi." Thái hậu cười nhạt, cũng biết này quỷ nha đầu đang oán trách, có thể ngồi lâu như vậy, còn có thể dùng câu thơ đánh giá người cũng khó nàng .