Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 77
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… “Có ai không?”Ai đó?Bạch Ân muốn mở to mắt, nhưng không thể nào làm được.“Có ai không?”“Không có nha.”“Lạ thật, người đâu rồi chứ?”Những giọng nói vang lên không ngừng, Bạch Ân căng thẳng, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông: đừng tìm ra tôi!“Người đâu rồi?”“Ở đâu? Ở đâu?”“Kìa! Lão ở đây!”Đừng thấy!Bạch Ân cảm thấy ngực như có gì đè xuống, cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bao phủ lấy ông. Bị thấy rồi, sao giờ? Chạy! Chạy mau!Ông muốn trốn, nhưng đến một ngón tay cũng không di chuyển được!Bị bắt!Chạy mau!Bị thấy rồi!Bị bắt….bị bắt thì sao nữa nhỉ?Bạch Ân cảm thấy mông lung.Ai muốn bắt mình?“Xoạt…”Trịnh Hòa kéo tấm màn ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào.“Bạch tiên sinh, sáng rồi, dậy thôi.”Bạch Ân mở mắt, gương mặt Trịnh Hòa sáng bừng, phấn chấn, trái ngược với bầu không khí trầm lặng của ông, âm dương cách trở.Rốt cuộc, ai muốn bắt mình chứ?
“Có ai không?”
Ai đó?
Bạch Ân muốn mở to mắt, nhưng không thể nào làm được.
“Có ai không?”
“Không có nha.”
“Lạ thật, người đâu rồi chứ?”
Những giọng nói vang lên không ngừng, Bạch Ân căng thẳng, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông: đừng tìm ra tôi!
“Người đâu rồi?”
“Ở đâu? Ở đâu?”
“Kìa! Lão ở đây!”
Đừng thấy!
Bạch Ân cảm thấy ngực như có gì đè xuống, cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bao phủ lấy ông. Bị thấy rồi, sao giờ? Chạy! Chạy mau!
Ông muốn trốn, nhưng đến một ngón tay cũng không di chuyển được!
Bị bắt!
Chạy mau!
Bị thấy rồi!
Bị bắt….bị bắt thì sao nữa nhỉ?
Bạch Ân cảm thấy mông lung.
Ai muốn bắt mình?
“Xoạt…”
Trịnh Hòa kéo tấm màn ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào.
“Bạch tiên sinh, sáng rồi, dậy thôi.”
Bạch Ân mở mắt, gương mặt Trịnh Hòa sáng bừng, phấn chấn, trái ngược với bầu không khí trầm lặng của ông, âm dương cách trở.
Rốt cuộc, ai muốn bắt mình chứ?
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… “Có ai không?”Ai đó?Bạch Ân muốn mở to mắt, nhưng không thể nào làm được.“Có ai không?”“Không có nha.”“Lạ thật, người đâu rồi chứ?”Những giọng nói vang lên không ngừng, Bạch Ân căng thẳng, bỗng nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu ông: đừng tìm ra tôi!“Người đâu rồi?”“Ở đâu? Ở đâu?”“Kìa! Lão ở đây!”Đừng thấy!Bạch Ân cảm thấy ngực như có gì đè xuống, cảm giác tuyệt vọng không thể diễn tả bao phủ lấy ông. Bị thấy rồi, sao giờ? Chạy! Chạy mau!Ông muốn trốn, nhưng đến một ngón tay cũng không di chuyển được!Bị bắt!Chạy mau!Bị thấy rồi!Bị bắt….bị bắt thì sao nữa nhỉ?Bạch Ân cảm thấy mông lung.Ai muốn bắt mình?“Xoạt…”Trịnh Hòa kéo tấm màn ra, ánh mặt trời sáng ngời chiếu vào.“Bạch tiên sinh, sáng rồi, dậy thôi.”Bạch Ân mở mắt, gương mặt Trịnh Hòa sáng bừng, phấn chấn, trái ngược với bầu không khí trầm lặng của ông, âm dương cách trở.Rốt cuộc, ai muốn bắt mình chứ?