Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…
Chương 108
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa bưng một nồi vịt hầm lên, mời Candy ở lại dùng bữa. Candy cười nói: “Thế thì tốt quá.” Mới ngồi chưa đến 5 phút, Bạch Ân đã điều hắn đi làm việc.Trịnh Hòa ngồi bên cạnh Bạch Ân, cầm khăn ấm, đắp lên hai mắt đỏ bừng của ông, cậu không biết Bạch Ân khóc, chỉ nghĩ là gió bên ngoài lớn quá, thổi vào mắt nên mới thế: “Hay là về sau ông đeo kính râm đi, ngăn gió.”Cảm xúc của Bạch Ân đã dịu xuống, ông nghe xong, cười nói: “Chẳng phải em bảo tôi đeo kính râm xấu lắm sao?”Mặt Trịnh Hòa co rúm, sau mới nhận ra giờ Bạch tiên sinh không thấy vẻ mặt của mình, mới gượng nói: “Ông đeo kính râm không xấu….aiz, lời em nói ông đừng để trong lòng, nhớ đeo kínhrâm là được, đừng hỏi nhiểu như vậy.”Thực ra là Bạch Ân đeo kính râm quá cuốn hút, khiến người khác gắn chặt mắt vào, Trịnh Hòa thấy thế, không thích nên mới nói vậy. Nào ngờ Bạch Ân vẫn nhớ.“Được rồi, tôi biết.” Bạch Ân lấy khăn mặt ra, chớp chớp hai cay cay, thấy Trịnh Hòa nhìn mình lo lắng, ông nghiêng người qua, hôn cậu một cái: “Đừng lo, tôi không sao.”Trịnh Hòa thở dài: “Ừm, ngài ăn một chút đi, nếu mai còn thế thì chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, hay là thiếu vitamin gì đó, nhìn ông rã rời thế này, em lo muốn chết.”Bạch Ân xoa xoa máu tóc xoăn của Trịnh Hòa, thực mềm.
Trịnh Hòa bưng một nồi vịt hầm lên, mời Candy ở lại dùng bữa. Candy cười nói: “Thế thì tốt quá.” Mới ngồi chưa đến 5 phút, Bạch Ân đã điều hắn đi làm việc.
Trịnh Hòa ngồi bên cạnh Bạch Ân, cầm khăn ấm, đắp lên hai mắt đỏ bừng của ông, cậu không biết Bạch Ân khóc, chỉ nghĩ là gió bên ngoài lớn quá, thổi vào mắt nên mới thế: “Hay là về sau ông đeo kính râm đi, ngăn gió.”
Cảm xúc của Bạch Ân đã dịu xuống, ông nghe xong, cười nói: “Chẳng phải em bảo tôi đeo kính râm xấu lắm sao?”
Mặt Trịnh Hòa co rúm, sau mới nhận ra giờ Bạch tiên sinh không thấy vẻ mặt của mình, mới gượng nói: “Ông đeo kính râm không xấu….aiz, lời em nói ông đừng để trong lòng, nhớ đeo kínhrâm là được, đừng hỏi nhiểu như vậy.”
Thực ra là Bạch Ân đeo kính râm quá cuốn hút, khiến người khác gắn chặt mắt vào, Trịnh Hòa thấy thế, không thích nên mới nói vậy. Nào ngờ Bạch Ân vẫn nhớ.
“Được rồi, tôi biết.” Bạch Ân lấy khăn mặt ra, chớp chớp hai cay cay, thấy Trịnh Hòa nhìn mình lo lắng, ông nghiêng người qua, hôn cậu một cái: “Đừng lo, tôi không sao.”
Trịnh Hòa thở dài: “Ừm, ngài ăn một chút đi, nếu mai còn thế thì chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, hay là thiếu vitamin gì đó, nhìn ông rã rời thế này, em lo muốn chết.”
Bạch Ân xoa xoa máu tóc xoăn của Trịnh Hòa, thực mềm.
Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Trịnh Hòa bưng một nồi vịt hầm lên, mời Candy ở lại dùng bữa. Candy cười nói: “Thế thì tốt quá.” Mới ngồi chưa đến 5 phút, Bạch Ân đã điều hắn đi làm việc.Trịnh Hòa ngồi bên cạnh Bạch Ân, cầm khăn ấm, đắp lên hai mắt đỏ bừng của ông, cậu không biết Bạch Ân khóc, chỉ nghĩ là gió bên ngoài lớn quá, thổi vào mắt nên mới thế: “Hay là về sau ông đeo kính râm đi, ngăn gió.”Cảm xúc của Bạch Ân đã dịu xuống, ông nghe xong, cười nói: “Chẳng phải em bảo tôi đeo kính râm xấu lắm sao?”Mặt Trịnh Hòa co rúm, sau mới nhận ra giờ Bạch tiên sinh không thấy vẻ mặt của mình, mới gượng nói: “Ông đeo kính râm không xấu….aiz, lời em nói ông đừng để trong lòng, nhớ đeo kínhrâm là được, đừng hỏi nhiểu như vậy.”Thực ra là Bạch Ân đeo kính râm quá cuốn hút, khiến người khác gắn chặt mắt vào, Trịnh Hòa thấy thế, không thích nên mới nói vậy. Nào ngờ Bạch Ân vẫn nhớ.“Được rồi, tôi biết.” Bạch Ân lấy khăn mặt ra, chớp chớp hai cay cay, thấy Trịnh Hòa nhìn mình lo lắng, ông nghiêng người qua, hôn cậu một cái: “Đừng lo, tôi không sao.”Trịnh Hòa thở dài: “Ừm, ngài ăn một chút đi, nếu mai còn thế thì chúng ta tới bệnh viện kiểm tra, hay là thiếu vitamin gì đó, nhìn ông rã rời thế này, em lo muốn chết.”Bạch Ân xoa xoa máu tóc xoăn của Trịnh Hòa, thực mềm.