Tác giả:

Lúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,…

Chương 369

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Nước và đồ ăn của sơn trang đều được vận chuyển tới. Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh lắp máy lọc nước ở cái giếng sau nhà cho đỡ phiền phức.Bạch tiên sinh cười không nói gì, bị Trịnh Hòa nì nèo mấy lần mới bảo: “Lúc mua sơn trang này, phát hiện một cái đầu lâu trong giếng.”“Ha ha ha, Bạch tiên sinh, nhất định là ông lừa em.” Trịnh Hòa không tin.Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhếch miệng.Trịnh Hòa cười không ra tiếng: “…Ông nói thật à?”“Em cứ không tin đi.” Bạch tiên sinh nói.Trịnh Hòa ngơ ra. Cậu nhận thấy, từ hồi mình theo Bạch tiên sinh, cứ như một thế giới mới mở ra, đủ mọi loại chuyện với đủ thứ màu sắc cứ lao đến với cậu ầm ầm mà không thèm quan tâm Trịnh Hòa có đủ đô để nhận hết hay không.Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa không vui (?) vì mình không lắp máy lọc cho em ấy nên nói: “Không phải tôi không muốn lắp máy lọc cho em, mà là uống nước trong giếng rất nguy hiếm. Nó là nước lặng, nếu bị người khác bỏ vi rút gây bệnh, chúng ta chắc chắn sẽ không biết, cũng không xét nghiệm ra. Mấy hôm trước tôi mới biết một loại vi rút mới, có thời gian ủ bệnh nửa năm.”“Dừng! Ông đừng nói nữa.” Trịnh Hòa bảo, “Ông càng nói em càng sợ, từ nay về sau, chúng ta cứ uống nước được vận chuyển đến đi, thế cho an toàn.” Giờ thực ra Trịnh Hòa đã có tinh thần thép rồi. Cậu còn tưởng tượng, giờ mình đang ở trong một bộ phim Mỹ có bối cảnh siêu lớn, cậu chính là tấm chắn sát cánh bên nhân vật chính – người luôn luôn gặp nguy hiểm, giúp nhân vật chính che mưa chắn gió, thời khắc quan trọng thì lao ra đỡ đạn.

Nước và đồ ăn của sơn trang đều được vận chuyển tới. Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh lắp máy lọc nước ở cái giếng sau nhà cho đỡ phiền phức.

Bạch tiên sinh cười không nói gì, bị Trịnh Hòa nì nèo mấy lần mới bảo: “Lúc mua sơn trang này, phát hiện một cái đầu lâu trong giếng.”

“Ha ha ha, Bạch tiên sinh, nhất định là ông lừa em.” Trịnh Hòa không tin.

Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhếch miệng.

Trịnh Hòa cười không ra tiếng: “…Ông nói thật à?”

“Em cứ không tin đi.” Bạch tiên sinh nói.

Trịnh Hòa ngơ ra. Cậu nhận thấy, từ hồi mình theo Bạch tiên sinh, cứ như một thế giới mới mở ra, đủ mọi loại chuyện với đủ thứ màu sắc cứ lao đến với cậu ầm ầm mà không thèm quan tâm Trịnh Hòa có đủ đô để nhận hết hay không.

Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa không vui (?) vì mình không lắp máy lọc cho em ấy nên nói: “Không phải tôi không muốn lắp máy lọc cho em, mà là uống nước trong giếng rất nguy hiếm. Nó là nước lặng, nếu bị người khác bỏ vi rút gây bệnh, chúng ta chắc chắn sẽ không biết, cũng không xét nghiệm ra. Mấy hôm trước tôi mới biết một loại vi rút mới, có thời gian ủ bệnh nửa năm.”

“Dừng! Ông đừng nói nữa.” Trịnh Hòa bảo, “Ông càng nói em càng sợ, từ nay về sau, chúng ta cứ uống nước được vận chuyển đến đi, thế cho an toàn.” Giờ thực ra Trịnh Hòa đã có tinh thần thép rồi. Cậu còn tưởng tượng, giờ mình đang ở trong một bộ phim Mỹ có bối cảnh siêu lớn, cậu chính là tấm chắn sát cánh bên nhân vật chính – người luôn luôn gặp nguy hiểm, giúp nhân vật chính che mưa chắn gió, thời khắc quan trọng thì lao ra đỡ đạn.

Gửi Cậu Nghệ Sĩ Ngây Ngốc Đáng YêuTác giả: Yến TửTruyện Đam MỹLúc mới đặt chân đến nước C, Bạch tiên sinh vừa trải qua sinh nhật lần thứ hai mươi. Thoạt nhìn, cậu thanh niên gầy yếu với mái tóc dài vàng nhạt ấy thực vô hại. Đương nhiên, trong những năm sau, bất cứ ai biết đến ông đều hiểu được, đó chỉ là ‘thoạt nhìn’ mà thôi. Tầng cao nhất của BEACHER. Tại dãy hành lang không cửa sổ, nối liền tới văn phòng luôn sáng ánh đèn bất kể ngày đêm kia, Candy chỉnh lại âu phục, gõ nhẹ lên cửa rồi ngừng lại: “Chủ tịch, tôi là Candy.” “Vào đi.” Candy mở cửa. Bạch tiên sinh ngồi tựa trên sa lông, lạnh nhạt nhìn tập văn kiện trong tay, thấy Candy – đang đứng cách bàn làm việc hơn 3m, ông nâng mi, hỏi: “Có việc?” Candy cụp mắt xuống: “Giám đốc Tống bao một phòng, mời ngài tới.” “Giám đốc Tống…..” Bạch tiên sinh đứng lên, cầm lấy đôi găng tay tơ lụa màu trắng trên bàn, đeo lên, bỗng nhiên, ông dừng lại, chỉnh lại từng đường may, nếp uốn trên găng tay, híp mắt nhìn một lát, ông hỏi: “Cái găng này lệch phải không?” Candy không trả lời. Bạch tiên sinh nhìn nhìn,… Nước và đồ ăn của sơn trang đều được vận chuyển tới. Trịnh Hòa bảo Bạch tiên sinh lắp máy lọc nước ở cái giếng sau nhà cho đỡ phiền phức.Bạch tiên sinh cười không nói gì, bị Trịnh Hòa nì nèo mấy lần mới bảo: “Lúc mua sơn trang này, phát hiện một cái đầu lâu trong giếng.”“Ha ha ha, Bạch tiên sinh, nhất định là ông lừa em.” Trịnh Hòa không tin.Bạch tiên sinh nhẹ nhàng nhếch miệng.Trịnh Hòa cười không ra tiếng: “…Ông nói thật à?”“Em cứ không tin đi.” Bạch tiên sinh nói.Trịnh Hòa ngơ ra. Cậu nhận thấy, từ hồi mình theo Bạch tiên sinh, cứ như một thế giới mới mở ra, đủ mọi loại chuyện với đủ thứ màu sắc cứ lao đến với cậu ầm ầm mà không thèm quan tâm Trịnh Hòa có đủ đô để nhận hết hay không.Bạch tiên sinh tưởng Trịnh Hòa không vui (?) vì mình không lắp máy lọc cho em ấy nên nói: “Không phải tôi không muốn lắp máy lọc cho em, mà là uống nước trong giếng rất nguy hiếm. Nó là nước lặng, nếu bị người khác bỏ vi rút gây bệnh, chúng ta chắc chắn sẽ không biết, cũng không xét nghiệm ra. Mấy hôm trước tôi mới biết một loại vi rút mới, có thời gian ủ bệnh nửa năm.”“Dừng! Ông đừng nói nữa.” Trịnh Hòa bảo, “Ông càng nói em càng sợ, từ nay về sau, chúng ta cứ uống nước được vận chuyển đến đi, thế cho an toàn.” Giờ thực ra Trịnh Hòa đã có tinh thần thép rồi. Cậu còn tưởng tượng, giờ mình đang ở trong một bộ phim Mỹ có bối cảnh siêu lớn, cậu chính là tấm chắn sát cánh bên nhân vật chính – người luôn luôn gặp nguy hiểm, giúp nhân vật chính che mưa chắn gió, thời khắc quan trọng thì lao ra đỡ đạn.

Chương 369