“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết…
Quyển 1 - Chương 19: Gây sự
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Nằm một lúc, Huyết Hồ mới đứng lên tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Thật sự là đơn sơ, trừ bỏ giường cùng một ít đồ dùng phải có trong cuộc sống, trong phòng cũng không có vật gì khác, ngay cả ly trà vừa mới dùng đều bị vỡ. Bởi vậy có thể tưởng tượng, thân thể này địa vị ở Lam phủ thấp kém đến đáng thương.Nhìn nhìn lại nữ tử phấn y bên cạnh, hé ra khuôn mặt trẻ con, hai gò má phấn hồng, lông mi thật dài, nhìn qua xinh đẹp đáng yêu, mắt to trong veo như nước, mang theo vui sướng nhìn nàng.Không biết vì sao nhìn nha đầu này, tâm Huyết Hồ liền ấm. Bỗng nhiên nghĩ tới bọn tỷ muội kiếp trước của mình. Nha đầu kia gọi là gì a. Nàng vừa vặn nghe thấy nàng nói nàng kêu Lục Trúc, cái tên thật tao nhã, lịch sự.Lục Trúc hai tay nâng cằm, chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn Huyết Hồ, nhìn đến ánh mắt đánh giá nàng của Huyết Hồ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ chính mình ót, tức giận nói:“Xem ta, đều quên, nhìn tiểu thư xem, tiểu thư còn chưa uống thuốc, ta đi bưng tới”Nhìn bóng dáng Lục Trúc vội vàng chạy đi, Huyết Hồ nâng lên khóe môi. Trong mắt thoát ra một chút ý cười, như gió xuân ấm áp, thấm thấu tâm người.“Tiểu thư, thuốc đến đây”Lục Trúc cười trong suốt bước chân tới, cẩn thận thuốc đang cầm trong tay, đi tới của liền vội vàng lên tiếng.Bỗng nhiên, một cánh tay đưa qua, không lưu tình chút nào cầm chén thuốc đẩy nghiêng, tức giận quát:“Tiện tì! Dám can đảm làm thuốc đổ lên người bản tiểu thư, quả thực là chán sống!”Huyết Hồ nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lúc này lạnh xuống, không hờn giận nhìn hoàng y nữ tử nói chuyện. Nữ tử này là ai? Nàng rõ ràng thấy là nàng ta cầm chén thuốc đánh vỡ, cư nhiên còn muốn đổ tội cho Lục Trúc, thuần túy là đến gây sự !Lục Trúc vừa thấy là tam tiểu thư Lam Vũ Tích, một đôi con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoảng sợ. Tam tiểu thư khi dễ nhị tiểu thư là chuyện thường xuyên. Nhưng là nhị tiểu thư đã bị thương nặng như vậy, tam tiểu thư còn muốn đến gây chuyện, điều này làm cho nàng rất là lo lắng. Ngay cả không phải lỗi của mình, nhưng là vì muốn để nàng ta không sinh sự nàng vẫn xin lỗi.“Tam tiểu thư, thực xin lỗi, Lục Trúc không phải cố ý, thỉnh tam tiểu thư bớt giận”Lục Trúc cúi đầu sợ hãi nói, thân mình có chút run run, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ.Huyết Hồ nghe vậy nhíu mày, trong lòng có chút phát hỏa.“Ba” thanh âm thanh thúy vang lên. Lam Vũ Tích cao ngạo nhìn Lục Trúc ôm hai gò má, ý cười âm lãnh:“Một cái tát, xem như giáo huấn ngươi, hừ!”“Được rồi, Tích nhi, làm gì so đo cùng một cái nha hoàn”Một bên nhị phu nhân kéo kéo khăn tay, cười duyên nói.
Nằm một lúc, Huyết Hồ mới đứng lên tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Thật sự là đơn sơ, trừ bỏ giường cùng một ít đồ dùng phải có trong cuộc sống, trong phòng cũng không có vật gì khác, ngay cả ly trà vừa mới dùng đều bị vỡ. Bởi vậy có thể tưởng tượng, thân thể này địa vị ở Lam phủ thấp kém đến đáng thương.
Nhìn nhìn lại nữ tử phấn y bên cạnh, hé ra khuôn mặt trẻ con, hai gò má phấn hồng, lông mi thật dài, nhìn qua xinh đẹp đáng yêu, mắt to trong veo như nước, mang theo vui sướng nhìn nàng.
Không biết vì sao nhìn nha đầu này, tâm Huyết Hồ liền ấm. Bỗng nhiên nghĩ tới bọn tỷ muội kiếp trước của mình. Nha đầu kia gọi là gì a. Nàng vừa vặn nghe thấy nàng nói nàng kêu Lục Trúc, cái tên thật tao nhã, lịch sự.
Lục Trúc hai tay nâng cằm, chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn Huyết Hồ, nhìn đến ánh mắt đánh giá nàng của Huyết Hồ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ chính mình ót, tức giận nói:
“Xem ta, đều quên, nhìn tiểu thư xem, tiểu thư còn chưa uống thuốc, ta đi bưng tới”
Nhìn bóng dáng Lục Trúc vội vàng chạy đi, Huyết Hồ nâng lên khóe môi. Trong mắt thoát ra một chút ý cười, như gió xuân ấm áp, thấm thấu tâm người.
“Tiểu thư, thuốc đến đây”
Lục Trúc cười trong suốt bước chân tới, cẩn thận thuốc đang cầm trong tay, đi tới của liền vội vàng lên tiếng.
Bỗng nhiên, một cánh tay đưa qua, không lưu tình chút nào cầm chén thuốc đẩy nghiêng, tức giận quát:
“Tiện tì! Dám can đảm làm thuốc đổ lên người bản tiểu thư, quả thực là chán sống!”
Huyết Hồ nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lúc này lạnh xuống, không hờn giận nhìn hoàng y nữ tử nói chuyện. Nữ tử này là ai? Nàng rõ ràng thấy là nàng ta cầm chén thuốc đánh vỡ, cư nhiên còn muốn đổ tội cho Lục Trúc, thuần túy là đến gây sự !
Lục Trúc vừa thấy là tam tiểu thư Lam Vũ Tích, một đôi con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoảng sợ. Tam tiểu thư khi dễ nhị tiểu thư là chuyện thường xuyên. Nhưng là nhị tiểu thư đã bị thương nặng như vậy, tam tiểu thư còn muốn đến gây chuyện, điều này làm cho nàng rất là lo lắng. Ngay cả không phải lỗi của mình, nhưng là vì muốn để nàng ta không sinh sự nàng vẫn xin lỗi.
“Tam tiểu thư, thực xin lỗi, Lục Trúc không phải cố ý, thỉnh tam tiểu thư bớt giận”
Lục Trúc cúi đầu sợ hãi nói, thân mình có chút run run, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ.
Huyết Hồ nghe vậy nhíu mày, trong lòng có chút phát hỏa.
“Ba” thanh âm thanh thúy vang lên. Lam Vũ Tích cao ngạo nhìn Lục Trúc ôm hai gò má, ý cười âm lãnh:
“Một cái tát, xem như giáo huấn ngươi, hừ!”
“Được rồi, Tích nhi, làm gì so đo cùng một cái nha hoàn”
Một bên nhị phu nhân kéo kéo khăn tay, cười duyên nói.
Huyết Hồ Thiên Hạ: Cuồng Ngạo Sát Thủ PhiTác giả: Chinh Văn Tác GiảTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Xuyên Không“Ưm......” Huyết Hồ kêu lên một tiếng, mở ra con ngươi lạnh như băng, liền phát giác bốn phía một mảnh tối đen, hô hấp cũng có chút khó khăn, cả người yếu ớt vô lực. Đôi mi thanh tú nhíu lại, một cỗ bất an nảy lên trong lòng, nàng hẳn là đã chết trong vụ nổ khi chấp hành nhiệm vụ, nhưng là vì sao lại xuất hiện ở cái địa phương này? Hỏa Hoàng, Thanh Loan, Bích Yêu, Linh Miêu, Băng Phách đâu rồi, các nàng có thể hay không cũng ở gần đây? Ngẫm lại thật đúng là buồn cười, mệt các nàng còn là tổ sát thủ xuất sắc của thế kỷ 21 làm người ta nghe tin đã sợ mất mật, cư nhiên khi chấp hành nhiệm vụ bị gài bẫy. Con ngươi sáng ngời lóe lên tia quang mang quỷ dị, trong bóng đêm đảo tới đảo lui, giống như chim ưng sắc bén nhìn thấy con mồi. Huyết Hồ nghĩ muốn nhúc nhích, đột nhiên phát hiện tay chân của mình đều bị trói lại, chẳng lẽ nàng may mắn không chết nhưng lại bị người ta trói lại. Nghĩ vậy, sắc mặt nàng không khỏi âm trầm vài phần, con ngươi u ám xẹt qua một chút thị huyết , dám trói Huyết… Nằm một lúc, Huyết Hồ mới đứng lên tinh tế đánh giá hoàn cảnh chung quanh. Thật sự là đơn sơ, trừ bỏ giường cùng một ít đồ dùng phải có trong cuộc sống, trong phòng cũng không có vật gì khác, ngay cả ly trà vừa mới dùng đều bị vỡ. Bởi vậy có thể tưởng tượng, thân thể này địa vị ở Lam phủ thấp kém đến đáng thương.Nhìn nhìn lại nữ tử phấn y bên cạnh, hé ra khuôn mặt trẻ con, hai gò má phấn hồng, lông mi thật dài, nhìn qua xinh đẹp đáng yêu, mắt to trong veo như nước, mang theo vui sướng nhìn nàng.Không biết vì sao nhìn nha đầu này, tâm Huyết Hồ liền ấm. Bỗng nhiên nghĩ tới bọn tỷ muội kiếp trước của mình. Nha đầu kia gọi là gì a. Nàng vừa vặn nghe thấy nàng nói nàng kêu Lục Trúc, cái tên thật tao nhã, lịch sự.Lục Trúc hai tay nâng cằm, chớp đôi mắt to trong veo như nước nhìn Huyết Hồ, nhìn đến ánh mắt đánh giá nàng của Huyết Hồ, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vỗ vỗ chính mình ót, tức giận nói:“Xem ta, đều quên, nhìn tiểu thư xem, tiểu thư còn chưa uống thuốc, ta đi bưng tới”Nhìn bóng dáng Lục Trúc vội vàng chạy đi, Huyết Hồ nâng lên khóe môi. Trong mắt thoát ra một chút ý cười, như gió xuân ấm áp, thấm thấu tâm người.“Tiểu thư, thuốc đến đây”Lục Trúc cười trong suốt bước chân tới, cẩn thận thuốc đang cầm trong tay, đi tới của liền vội vàng lên tiếng.Bỗng nhiên, một cánh tay đưa qua, không lưu tình chút nào cầm chén thuốc đẩy nghiêng, tức giận quát:“Tiện tì! Dám can đảm làm thuốc đổ lên người bản tiểu thư, quả thực là chán sống!”Huyết Hồ nghe vậy, không khỏi nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt lúc này lạnh xuống, không hờn giận nhìn hoàng y nữ tử nói chuyện. Nữ tử này là ai? Nàng rõ ràng thấy là nàng ta cầm chén thuốc đánh vỡ, cư nhiên còn muốn đổ tội cho Lục Trúc, thuần túy là đến gây sự !Lục Trúc vừa thấy là tam tiểu thư Lam Vũ Tích, một đôi con ngươi trong veo như nước tràn đầy hoảng sợ. Tam tiểu thư khi dễ nhị tiểu thư là chuyện thường xuyên. Nhưng là nhị tiểu thư đã bị thương nặng như vậy, tam tiểu thư còn muốn đến gây chuyện, điều này làm cho nàng rất là lo lắng. Ngay cả không phải lỗi của mình, nhưng là vì muốn để nàng ta không sinh sự nàng vẫn xin lỗi.“Tam tiểu thư, thực xin lỗi, Lục Trúc không phải cố ý, thỉnh tam tiểu thư bớt giận”Lục Trúc cúi đầu sợ hãi nói, thân mình có chút run run, thanh âm nói chuyện càng ngày càng nhỏ.Huyết Hồ nghe vậy nhíu mày, trong lòng có chút phát hỏa.“Ba” thanh âm thanh thúy vang lên. Lam Vũ Tích cao ngạo nhìn Lục Trúc ôm hai gò má, ý cười âm lãnh:“Một cái tát, xem như giáo huấn ngươi, hừ!”“Được rồi, Tích nhi, làm gì so đo cùng một cái nha hoàn”Một bên nhị phu nhân kéo kéo khăn tay, cười duyên nói.