Tác giả:

Nửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm…

Chương 32: Chúng ta tiếp tục lên đường 2

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcQuyết định của Vương Manh Manh cũng là quyết định của Ngọc Hồ Điệp, nhưng hắn vẫn ai oán nhìn nàng: “Ngươi thật sự là một nữ hài tử rất thích hợp làm đạo tặc.”Vương Manh Manh lập tức trợn tròn mắt, Ngọc Hồ Điệp còn nói thêm một câu: “Bất quá ta thích!”Những lời này, nhất thời khiến Vương Manh Manh một chữ cũng nói không nên lời.Mặt, cũng bắt đầu dần dần đỏ lên.Không khỏi đưa tay lên mặt v**t v* gò mà, cảm nhận ở đầu ngón tay, là một mảnh nóng bỏng.Thầm mắng chính mình một tiếng ‘hoa si’, Vương Manh Manh thật sự không biết mình bị làm sao rồi, cư nhiên lại vì lời nói của một d*m t*c mà mặt đỏ tai hồng đến bây giờ, tim gan cũng liên tục đập loạn “thình thịch”.Lại ra sức âm thầm mắng chính mình ‘Quả thực đúng là không hiểu ra sao cả’, đồng thời ngón tay đang v**t v* hai má của mình đột nhiên cứng lại.Bởi vì, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu.Nếu nàng nhớ không lầm, nàng đi vào thời không này đã được bốn ngày, nói cách khác, nàng đã bị d*m t*c Ngọc Hồ Điệp bắt cóc bốn ngày rồi.Nhưng, trong bốn ngày đó ngoại trừ việc Ngọc Hồ Điệp trói nàng một lần, thì ngay cả một ngón tay cũng chưa từng chạm vào nàng.Không thích hợp.Rất không bình thường!Ngọc Hồ Điệp là d*m t*c ở trên giang hồ người người phỉ nhổ, điều này quả thật không sai, duy chỉ có một khả năng đó là……Phát hiện này khiến tâm Vương Manh Manh bắt đầu trở nên lạnh lẽo lạnh lẽo.Sắc mặt, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tái nhợt.Ngón tay, chậm rãi thăm dò mặt mình, nàng phát hiện từ khi xuyên qua đến nay còn chưa từng nhìn thấy diện mạo của mình.Một nữ nhân mà hái hoa d*m t*c ngay cả chạm vào dù chỉ một chút cũng không có hứng thú, còn có thể có bộ dáng gì nữa?Trong đầu Vương Manh Manh, nhất thời xuất hiện bốn chữ — vô cùng thê thảm.Nghĩ đến thì ra bản thân mình ở thời không kia, cặp mắt to to, cái miệng nhỏ nhắn không có việc gì liền dẩu lên, cái mũi cao cao, Vương Manh Manh cảm thấy mình muốn khóc quá.Bị lão thiên gia đưa đến địa phương này, bị một hái hoa d*m t*c bắt cóc đã đủ thảm hại rồi, chẳng lẽ lão thiên gia còn muốn một cước giẫm đạp nàng đến cùng, khiến cho người trước đây tối thiểu cũng được cho là giai nhân thanh tú như nàng, biến thành một người cực kì xấu xí?

Edit: Mốc

Quyết định của Vương Manh Manh cũng là quyết định của Ngọc Hồ Điệp, nhưng hắn vẫn ai oán nhìn nàng: “Ngươi thật sự là một nữ hài tử rất thích hợp làm đạo tặc.”

Vương Manh Manh lập tức trợn tròn mắt, Ngọc Hồ Điệp còn nói thêm một câu: “Bất quá ta thích!”

Những lời này, nhất thời khiến Vương Manh Manh một chữ cũng nói không nên lời.

Mặt, cũng bắt đầu dần dần đỏ lên.

Không khỏi đưa tay lên mặt v**t v* gò mà, cảm nhận ở đầu ngón tay, là một mảnh nóng bỏng.

Thầm mắng chính mình một tiếng ‘hoa si’, Vương Manh Manh thật sự không biết mình bị làm sao rồi, cư nhiên lại vì lời nói của một d*m t*c mà mặt đỏ tai hồng đến bây giờ, tim gan cũng liên tục đập loạn “thình thịch”.

Lại ra sức âm thầm mắng chính mình ‘Quả thực đúng là không hiểu ra sao cả’, đồng thời ngón tay đang v**t v* hai má của mình đột nhiên cứng lại.

Bởi vì, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu.

Nếu nàng nhớ không lầm, nàng đi vào thời không này đã được bốn ngày, nói cách khác, nàng đã bị d*m t*c Ngọc Hồ Điệp bắt cóc bốn ngày rồi.

Nhưng, trong bốn ngày đó ngoại trừ việc Ngọc Hồ Điệp trói nàng một lần, thì ngay cả một ngón tay cũng chưa từng chạm vào nàng.

Không thích hợp.

Rất không bình thường!

Ngọc Hồ Điệp là d*m t*c ở trên giang hồ người người phỉ nhổ, điều này quả thật không sai, duy chỉ có một khả năng đó là……

Phát hiện này khiến tâm Vương Manh Manh bắt đầu trở nên lạnh lẽo lạnh lẽo.

Sắc mặt, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tái nhợt.

Ngón tay, chậm rãi thăm dò mặt mình, nàng phát hiện từ khi xuyên qua đến nay còn chưa từng nhìn thấy diện mạo của mình.

Một nữ nhân mà hái hoa d*m t*c ngay cả chạm vào dù chỉ một chút cũng không có hứng thú, còn có thể có bộ dáng gì nữa?

Trong đầu Vương Manh Manh, nhất thời xuất hiện bốn chữ — vô cùng thê thảm.

Nghĩ đến thì ra bản thân mình ở thời không kia, cặp mắt to to, cái miệng nhỏ nhắn không có việc gì liền dẩu lên, cái mũi cao cao, Vương Manh Manh cảm thấy mình muốn khóc quá.

Bị lão thiên gia đưa đến địa phương này, bị một hái hoa d*m t*c bắt cóc đã đủ thảm hại rồi, chẳng lẽ lão thiên gia còn muốn một cước giẫm đạp nàng đến cùng, khiến cho người trước đây tối thiểu cũng được cho là giai nhân thanh tú như nàng, biến thành một người cực kì xấu xí?

Hái Hoa Tặc, Đừng Chạy!Tác giả: Kim Bạc BạcTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngNửa đêm, trăng mờ gió lớn. Đưa tay không thấy năm ngón tay, tiếng sấm ầm ầm, từng tia chớp nối tiếp nhau xẹt qua phía chân trời, đem bầu trời một màu tối đen xé rách thành nhiều mảnh, như là hé ra khuôn mặt kh*ng b* mà dữ tợn. Ba thân ảnh nhỏ gầy nâng một cái thùng nhỏ nhanh nhẹn phóng qua bờ tường cao, lẻn vào trong sân sau của một ngôi nhà, bước chân nhẹ nhàng, lén lút đi về phía trước. Ba thân ảnh rất ăn ý trực tiếp đi đến bên cái chuồng gà lớn ở góc sân, nhẹ nhàng cúi người xuống, mở chiếc thùng nhỏ bọn họ mang đến, một tia chớp ánh lên, trong thùng một loạt dây pháo nhỏ được sắp xếp chỉnh tề ánh vào trong mắt ba người. Nhìn những dây pháo này, ba người không nén được kích động trong lòng mở miệng cười toe toét, hàm răng trắng bóng ở trong bóng tối vô cùng dễ thấy. Ba người đem thùng pháo bỏ vào phía dưới chuồng gà, kéo một sợi dây dài, trong bóng tối, một tia lửa được đánh lên, kích khởi âm thanh đốt cháy “Tê tê”, ba người nhanh chóng chạy đi, nhảy lên đầu tường, mắt nhìn chằm… Edit: MốcQuyết định của Vương Manh Manh cũng là quyết định của Ngọc Hồ Điệp, nhưng hắn vẫn ai oán nhìn nàng: “Ngươi thật sự là một nữ hài tử rất thích hợp làm đạo tặc.”Vương Manh Manh lập tức trợn tròn mắt, Ngọc Hồ Điệp còn nói thêm một câu: “Bất quá ta thích!”Những lời này, nhất thời khiến Vương Manh Manh một chữ cũng nói không nên lời.Mặt, cũng bắt đầu dần dần đỏ lên.Không khỏi đưa tay lên mặt v**t v* gò mà, cảm nhận ở đầu ngón tay, là một mảnh nóng bỏng.Thầm mắng chính mình một tiếng ‘hoa si’, Vương Manh Manh thật sự không biết mình bị làm sao rồi, cư nhiên lại vì lời nói của một d*m t*c mà mặt đỏ tai hồng đến bây giờ, tim gan cũng liên tục đập loạn “thình thịch”.Lại ra sức âm thầm mắng chính mình ‘Quả thực đúng là không hiểu ra sao cả’, đồng thời ngón tay đang v**t v* hai má của mình đột nhiên cứng lại.Bởi vì, nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề rất trọng yếu.Nếu nàng nhớ không lầm, nàng đi vào thời không này đã được bốn ngày, nói cách khác, nàng đã bị d*m t*c Ngọc Hồ Điệp bắt cóc bốn ngày rồi.Nhưng, trong bốn ngày đó ngoại trừ việc Ngọc Hồ Điệp trói nàng một lần, thì ngay cả một ngón tay cũng chưa từng chạm vào nàng.Không thích hợp.Rất không bình thường!Ngọc Hồ Điệp là d*m t*c ở trên giang hồ người người phỉ nhổ, điều này quả thật không sai, duy chỉ có một khả năng đó là……Phát hiện này khiến tâm Vương Manh Manh bắt đầu trở nên lạnh lẽo lạnh lẽo.Sắc mặt, trong nháy mắt liền trở nên vô cùng tái nhợt.Ngón tay, chậm rãi thăm dò mặt mình, nàng phát hiện từ khi xuyên qua đến nay còn chưa từng nhìn thấy diện mạo của mình.Một nữ nhân mà hái hoa d*m t*c ngay cả chạm vào dù chỉ một chút cũng không có hứng thú, còn có thể có bộ dáng gì nữa?Trong đầu Vương Manh Manh, nhất thời xuất hiện bốn chữ — vô cùng thê thảm.Nghĩ đến thì ra bản thân mình ở thời không kia, cặp mắt to to, cái miệng nhỏ nhắn không có việc gì liền dẩu lên, cái mũi cao cao, Vương Manh Manh cảm thấy mình muốn khóc quá.Bị lão thiên gia đưa đến địa phương này, bị một hái hoa d*m t*c bắt cóc đã đủ thảm hại rồi, chẳng lẽ lão thiên gia còn muốn một cước giẫm đạp nàng đến cùng, khiến cho người trước đây tối thiểu cũng được cho là giai nhân thanh tú như nàng, biến thành một người cực kì xấu xí?

Chương 32: Chúng ta tiếp tục lên đường 2