Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 602: Không duyên 3
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm bình an vượt qua biên cảnh Lỗ quốc, chân đạp trên quốc thổ mình, hắn một tâm căng thẳng rốt cục buông xuống.Đối diện là thành giáo của Hỏa Thần giáo, ký hiệu ngọn lửa khổng lồ dưới ánh nắng chói chan dường như sống lên, cách thật xa là có thể nhận ra đây là nơi của thần giáo, người bình thường né ánh, quan viên ngũ phẩm trở xuống xuống ngựa cung nghênh, khí thế rất áp bách.Vân Diễm hô hấp cũng thư sướng chút ít, đây mới là uy nghiêm của hắn, ở trong biên giới Yến quốc bị truy đuổi như Lão Thử (chuột), chỉ lo chạy trốn không có lực chống đỡ, lúc này đã đến địa bàn của mình, dọc đường có giáo chúng tiếp ứng, bên trong Lỗ quốc tín đồ đông nghịt quỳ dưới chân của hắn, nếu như Nhan Hi phái ra nhân mã truy kích giờ phút này xuất hiện, thuộc hạ của hắn đã đầy đủ để ứng phó, căn bản không tới phiên Vân Diễm xuất thủ.Thị nữ bị phái đi hầu hạ Đào Tiểu Vi không tới thời gian một ly trà đã khóc gào thét chạy đi, người khác hỏi như thế nào cũng không nói xảy ra chuyện gì, chỉ chỉ vào ‘Con tin’ ngồi trong đại mã xa, run run không ngừng, cuối cùng, hai mắt lộn ngược ngất đi, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cũng không tỉnh.Bởi vì Đào Tiểu Vi trước mắt là người Hỏa Thần giáo trên dưới đều coi trọng, Vân Diễm tự mình hạ lệnh người bình thường không được nhích tới gần quấy rầy, thị nữ mới vừa bất tỉnh là người Vân Diễm tự mình chọn lựa, bạch y thị vệ không cách nào, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện rất nhỏ này nhưng cũng rất kỳ hoặc trình lên giáo chủ chờ quyết định.Cho nên, ngày này cơm trưa lại là giáo chủ đại nhân tự mình đưa tới.Kể từ khi vào lãnh thổ Lỗ quốc, Vân Diễm trở lại y phục uy nghi của Hỏa Thần giáo, hắn ở trước mặt thuộc hạ vừa trở thành cao cao tại thượng, chỉ có thể xa nhìn, cũng ít đi chung trên xe ngựa của Đào Tiểu Vi, tránh cho không cẩn thận bị giáo chúng ven đường nhìn thấy, khiến cho có lời đồn đãi không hay.Nếu như không phải là nghe nói nàng có hình dáng khác thường, trước khi vào tổng giáo, Vân Diễm cũng không chuẩn bị cùng nàng gặp mặt.Từ một chiếc xe ngựa đến một chiếc xe ngựa khác khoảng cách chưa đầy trăm bước, Vân Diễm tâm không thể ức chế, cơ hồ kịch liệt nhảy.Dường như là khẩn trương chân tay luống cuống như thiếu niên ngây ngô đi gặp gỡ cô nương mình yêu mến, trong lòng bàn tay nắm chặt đã ướt nhẹp mồ hôi. Mà tay cầm hộp đựng thức ăn hôm nay cũng đặc biệt có cảm xúc, nặng trịch, hắn đến bây giờ vẫn không rõ cảm xúc này là gì.
Vân Diễm bình an vượt qua biên cảnh Lỗ quốc, chân đạp trên quốc thổ mình, hắn một tâm căng thẳng rốt cục buông xuống.
Đối diện là thành giáo của Hỏa Thần giáo, ký hiệu ngọn lửa khổng lồ dưới
ánh nắng chói chan dường như sống lên, cách thật xa là có thể nhận ra
đây là nơi của thần giáo, người bình thường né ánh, quan viên ngũ phẩm
trở xuống xuống ngựa cung nghênh, khí thế rất áp bách.
Vân Diễm
hô hấp cũng thư sướng chút ít, đây mới là uy nghiêm của hắn, ở trong
biên giới Yến quốc bị truy đuổi như Lão Thử (chuột), chỉ lo chạy trốn
không có lực chống đỡ, lúc này đã đến địa bàn của mình, dọc đường có
giáo chúng tiếp ứng, bên trong Lỗ quốc tín đồ đông nghịt quỳ dưới chân
của hắn, nếu như Nhan Hi phái ra nhân mã truy kích giờ phút này xuất
hiện, thuộc hạ của hắn đã đầy đủ để ứng phó, căn bản không tới phiên Vân Diễm xuất thủ.
Thị nữ bị phái đi hầu hạ Đào Tiểu Vi không tới
thời gian một ly trà đã khóc gào thét chạy đi, người khác hỏi như thế
nào cũng không nói xảy ra chuyện gì, chỉ chỉ vào ‘Con tin’ ngồi trong
đại mã xa, run run không ngừng, cuối cùng, hai mắt lộn ngược ngất đi, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cũng không tỉnh.
Bởi vì Đào
Tiểu Vi trước mắt là người Hỏa Thần giáo trên dưới đều coi trọng, Vân
Diễm tự mình hạ lệnh người bình thường không được nhích tới gần quấy
rầy, thị nữ mới vừa bất tỉnh là người Vân Diễm tự mình chọn lựa, bạch y
thị vệ không cách nào, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện rất nhỏ
này nhưng cũng rất kỳ hoặc trình lên giáo chủ chờ quyết định.
Cho nên, ngày này cơm trưa lại là giáo chủ đại nhân tự mình đưa tới.
Kể từ khi vào lãnh thổ Lỗ quốc, Vân Diễm trở lại y phục uy nghi của Hỏa
Thần giáo, hắn ở trước mặt thuộc hạ vừa trở thành cao cao tại thượng,
chỉ có thể xa nhìn, cũng ít đi chung trên xe ngựa của Đào Tiểu Vi, tránh cho không cẩn thận bị giáo chúng ven đường nhìn thấy, khiến cho có lời
đồn đãi không hay.
Nếu như không phải là nghe nói nàng có hình
dáng khác thường, trước khi vào tổng giáo, Vân Diễm cũng không chuẩn bị
cùng nàng gặp mặt.
Từ một chiếc xe ngựa đến một chiếc xe ngựa
khác khoảng cách chưa đầy trăm bước, Vân Diễm tâm không thể ức chế, cơ
hồ kịch liệt nhảy.
Dường như là khẩn trương chân tay luống cuống
như thiếu niên ngây ngô đi gặp gỡ cô nương mình yêu mến, trong lòng bàn
tay nắm chặt đã ướt nhẹp mồ hôi. Mà tay cầm hộp đựng thức ăn hôm nay
cũng đặc biệt có cảm xúc, nặng trịch, hắn đến bây giờ vẫn không rõ cảm
xúc này là gì.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm bình an vượt qua biên cảnh Lỗ quốc, chân đạp trên quốc thổ mình, hắn một tâm căng thẳng rốt cục buông xuống.Đối diện là thành giáo của Hỏa Thần giáo, ký hiệu ngọn lửa khổng lồ dưới ánh nắng chói chan dường như sống lên, cách thật xa là có thể nhận ra đây là nơi của thần giáo, người bình thường né ánh, quan viên ngũ phẩm trở xuống xuống ngựa cung nghênh, khí thế rất áp bách.Vân Diễm hô hấp cũng thư sướng chút ít, đây mới là uy nghiêm của hắn, ở trong biên giới Yến quốc bị truy đuổi như Lão Thử (chuột), chỉ lo chạy trốn không có lực chống đỡ, lúc này đã đến địa bàn của mình, dọc đường có giáo chúng tiếp ứng, bên trong Lỗ quốc tín đồ đông nghịt quỳ dưới chân của hắn, nếu như Nhan Hi phái ra nhân mã truy kích giờ phút này xuất hiện, thuộc hạ của hắn đã đầy đủ để ứng phó, căn bản không tới phiên Vân Diễm xuất thủ.Thị nữ bị phái đi hầu hạ Đào Tiểu Vi không tới thời gian một ly trà đã khóc gào thét chạy đi, người khác hỏi như thế nào cũng không nói xảy ra chuyện gì, chỉ chỉ vào ‘Con tin’ ngồi trong đại mã xa, run run không ngừng, cuối cùng, hai mắt lộn ngược ngất đi, ấn huyệt nhân trung giữa mũi và miệng cũng không tỉnh.Bởi vì Đào Tiểu Vi trước mắt là người Hỏa Thần giáo trên dưới đều coi trọng, Vân Diễm tự mình hạ lệnh người bình thường không được nhích tới gần quấy rầy, thị nữ mới vừa bất tỉnh là người Vân Diễm tự mình chọn lựa, bạch y thị vệ không cách nào, không thể làm gì khác hơn là đem chuyện rất nhỏ này nhưng cũng rất kỳ hoặc trình lên giáo chủ chờ quyết định.Cho nên, ngày này cơm trưa lại là giáo chủ đại nhân tự mình đưa tới.Kể từ khi vào lãnh thổ Lỗ quốc, Vân Diễm trở lại y phục uy nghi của Hỏa Thần giáo, hắn ở trước mặt thuộc hạ vừa trở thành cao cao tại thượng, chỉ có thể xa nhìn, cũng ít đi chung trên xe ngựa của Đào Tiểu Vi, tránh cho không cẩn thận bị giáo chúng ven đường nhìn thấy, khiến cho có lời đồn đãi không hay.Nếu như không phải là nghe nói nàng có hình dáng khác thường, trước khi vào tổng giáo, Vân Diễm cũng không chuẩn bị cùng nàng gặp mặt.Từ một chiếc xe ngựa đến một chiếc xe ngựa khác khoảng cách chưa đầy trăm bước, Vân Diễm tâm không thể ức chế, cơ hồ kịch liệt nhảy.Dường như là khẩn trương chân tay luống cuống như thiếu niên ngây ngô đi gặp gỡ cô nương mình yêu mến, trong lòng bàn tay nắm chặt đã ướt nhẹp mồ hôi. Mà tay cầm hộp đựng thức ăn hôm nay cũng đặc biệt có cảm xúc, nặng trịch, hắn đến bây giờ vẫn không rõ cảm xúc này là gì.