Tác giả:

Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…

Chương 607: Không duyên 8

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Một nén nhang thời gian, nhân mã của Vân Diễm đuổi kịp tới gốc cây Nhan Dung từng nghỉ chân, nhìn lên mấy chữ của hắn " hoặc là nàng " lưu lại, Vân Diễm hai kết chặt, gân xanh cùng mạch máu rõ ràng hiện lên, không thể ức chế run run.Trên đó chỉ có một hàng chữ: Hận không gặp nhau lúc chưa gả.Tình ý vô bờ.Hận không gặp nhau lúc chưa gả, chết tiệt, nàng đến tột cùng là người nào?Nhất định không phải Đào Tiểu Vi chân chính, Tô Bối Nhi rất khẳng định đã nói với hắn, Đào Tiểu Vi không biết võ công.Nhưng nếu không phải là nàng, còn sẽ là ai?Binh! ! ! !Một quyền nện ở thân cây, nhưng cổ thụ lù lù bất động, trong năm tháng nó sinh tồn, mọi giông bão so sánh với quyền này càng hung ác cũng đã vượt qua, nhưng nó vẫn ương ngạnh cành lá rậm rạp.Vân Diễm trên tay rỉ ra nhiều máu, nhuộm đỏ bàn tay.Nàng đến tột cùng là người nào?Là nam hay nữ?Nếu như là nữ, tại sao lại phát ra tiếng nói của nam nhân nhạo báng hắn.Nếu như là nam nhân, như thế nào lại lưu lại câu nói đầy tình ý này. " Hận không gặp nhau lúc chưa gả ". (Ôi ta chết cười mất, Dung ca ơi, người ta chưa iu lần nào, nên còn ngây ngô, ca hại đời trai nhà lành rồi nha :V )Trong lòng nàng có thể có hắn? Nhưng ngại thân phận không cách nào tiếp nhận hắn một phen thật lòng sao?Thật là buồn cười, ba mươi năm, lần đầu động tâm, mà ngay cả là nam hay nữ đều không thể biết được, nếu để nàng biến mất ở trong biển người mênh mông, liền khó có thể gặp lại.Nghĩ đến lần này, Vân Diễm vừa nâng lên tinh thần, hắn nhất định phải tìm được nàng, tìm đến chân tướng sự tình, thừa dịp còn có cơ hội đem " tên giảo hoạt " kia gắt gao cắn không buông tay.Chỉ vào cổ thụ, Vân Diễm hạ lệnh, “Đem này cây chặt đem về tổng giáo.”Cái gì? Bạch y thị vệ nhìn nhau không nói nên lời, câu cổ thụ to như vậy, chở về ngàn dặm xa xôi ở tổng đàn Hỏa Thần giáo, bọn họ không nghe lầm chứ?“Giáo chủ, chuyện này không thỏa đáng lắm?”Ánh mắt táo bạo như thiêu đốt lửa giận chuyển tới, “Ngươi dám chất vấn oai nghiêm bổn tọa?”Hắn không dám, thị vệ lui xuống.Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thầm may mắn, con tin chạy trốn kia không có lưu lại chữ viết ở khắp rừng cây. (há há…ta hiểu)“Lưu lại mấy người làm, những người khác tiếp tục đuổi theo! ! !” Vân Diễm vung tay lên, mọi người lên ngựa, hướng biên cảnh một đường đuổi theo.

Một nén nhang thời gian, nhân mã của Vân Diễm đuổi kịp tới gốc cây Nhan Dung từng nghỉ
chân, nhìn lên mấy chữ của hắn " hoặc là nàng " lưu lại, Vân Diễm hai
kết chặt, gân xanh cùng mạch máu rõ ràng hiện lên, không thể ức chế run
run.

Trên đó chỉ có một hàng chữ: Hận không gặp nhau lúc chưa gả.

Tình ý vô bờ.

Hận không gặp nhau lúc chưa gả, chết tiệt, nàng đến tột cùng là người nào?

Nhất định không phải Đào Tiểu Vi chân chính, Tô Bối Nhi rất khẳng định đã nói với hắn, Đào Tiểu Vi không biết võ công.

Nhưng nếu không phải là nàng, còn sẽ là ai?

Binh! ! ! !

Một quyền nện ở thân cây, nhưng cổ thụ lù lù bất động, trong năm tháng nó
sinh tồn, mọi giông bão so sánh với quyền này càng hung ác cũng đã vượt
qua, nhưng nó vẫn ương ngạnh cành lá rậm rạp.

Vân Diễm trên tay rỉ ra nhiều máu, nhuộm đỏ bàn tay.

Nàng đến tột cùng là người nào?

Là nam hay nữ?

Nếu như là nữ, tại sao lại phát ra tiếng nói của nam nhân nhạo báng hắn.

Nếu như là nam nhân, như thế nào lại lưu lại câu nói đầy tình ý này. " Hận
không gặp nhau lúc chưa gả ". (Ôi ta chết cười mất, Dung ca ơi, người ta chưa iu lần nào, nên còn ngây ngô, ca hại đời trai nhà lành rồi nha :V )

Trong lòng nàng có thể có hắn? Nhưng ngại thân phận không cách nào tiếp nhận hắn một phen thật lòng sao?

Thật là buồn cười, ba mươi năm, lần đầu động tâm, mà ngay cả là nam hay nữ
đều không thể biết được, nếu để nàng biến mất ở trong biển người mênh
mông, liền khó có thể gặp lại.

Nghĩ đến lần này, Vân Diễm vừa
nâng lên tinh thần, hắn nhất định phải tìm được nàng, tìm đến chân tướng sự tình, thừa dịp còn có cơ hội đem " tên giảo hoạt " kia gắt gao cắn
không buông tay.

Chỉ vào cổ thụ, Vân Diễm hạ lệnh, “Đem này cây chặt đem về tổng giáo.”

Cái gì? Bạch y thị vệ nhìn nhau không nói nên lời, câu cổ thụ to như vậy,
chở về ngàn dặm xa xôi ở tổng đàn Hỏa Thần giáo, bọn họ không nghe lầm
chứ?

“Giáo chủ, chuyện này không thỏa đáng lắm?”

Ánh mắt táo bạo như thiêu đốt lửa giận chuyển tới, “Ngươi dám chất vấn oai nghiêm bổn tọa?”

Hắn không dám, thị vệ lui xuống.

Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thầm may mắn, con tin chạy trốn kia không có lưu lại chữ viết ở khắp rừng cây. (há há…ta hiểu)

“Lưu lại mấy người làm, những người khác tiếp tục đuổi theo! ! !” Vân Diễm
vung tay lên, mọi người lên ngựa, hướng biên cảnh một đường đuổi theo.

Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Một nén nhang thời gian, nhân mã của Vân Diễm đuổi kịp tới gốc cây Nhan Dung từng nghỉ chân, nhìn lên mấy chữ của hắn " hoặc là nàng " lưu lại, Vân Diễm hai kết chặt, gân xanh cùng mạch máu rõ ràng hiện lên, không thể ức chế run run.Trên đó chỉ có một hàng chữ: Hận không gặp nhau lúc chưa gả.Tình ý vô bờ.Hận không gặp nhau lúc chưa gả, chết tiệt, nàng đến tột cùng là người nào?Nhất định không phải Đào Tiểu Vi chân chính, Tô Bối Nhi rất khẳng định đã nói với hắn, Đào Tiểu Vi không biết võ công.Nhưng nếu không phải là nàng, còn sẽ là ai?Binh! ! ! !Một quyền nện ở thân cây, nhưng cổ thụ lù lù bất động, trong năm tháng nó sinh tồn, mọi giông bão so sánh với quyền này càng hung ác cũng đã vượt qua, nhưng nó vẫn ương ngạnh cành lá rậm rạp.Vân Diễm trên tay rỉ ra nhiều máu, nhuộm đỏ bàn tay.Nàng đến tột cùng là người nào?Là nam hay nữ?Nếu như là nữ, tại sao lại phát ra tiếng nói của nam nhân nhạo báng hắn.Nếu như là nam nhân, như thế nào lại lưu lại câu nói đầy tình ý này. " Hận không gặp nhau lúc chưa gả ". (Ôi ta chết cười mất, Dung ca ơi, người ta chưa iu lần nào, nên còn ngây ngô, ca hại đời trai nhà lành rồi nha :V )Trong lòng nàng có thể có hắn? Nhưng ngại thân phận không cách nào tiếp nhận hắn một phen thật lòng sao?Thật là buồn cười, ba mươi năm, lần đầu động tâm, mà ngay cả là nam hay nữ đều không thể biết được, nếu để nàng biến mất ở trong biển người mênh mông, liền khó có thể gặp lại.Nghĩ đến lần này, Vân Diễm vừa nâng lên tinh thần, hắn nhất định phải tìm được nàng, tìm đến chân tướng sự tình, thừa dịp còn có cơ hội đem " tên giảo hoạt " kia gắt gao cắn không buông tay.Chỉ vào cổ thụ, Vân Diễm hạ lệnh, “Đem này cây chặt đem về tổng giáo.”Cái gì? Bạch y thị vệ nhìn nhau không nói nên lời, câu cổ thụ to như vậy, chở về ngàn dặm xa xôi ở tổng đàn Hỏa Thần giáo, bọn họ không nghe lầm chứ?“Giáo chủ, chuyện này không thỏa đáng lắm?”Ánh mắt táo bạo như thiêu đốt lửa giận chuyển tới, “Ngươi dám chất vấn oai nghiêm bổn tọa?”Hắn không dám, thị vệ lui xuống.Hiện tại hắn cũng chỉ có thể thầm may mắn, con tin chạy trốn kia không có lưu lại chữ viết ở khắp rừng cây. (há há…ta hiểu)“Lưu lại mấy người làm, những người khác tiếp tục đuổi theo! ! !” Vân Diễm vung tay lên, mọi người lên ngựa, hướng biên cảnh một đường đuổi theo.

Chương 607: Không duyên 8