Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 631: Gió thổi mưa giông trước cơn bão 2
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm lúc này chỉ cảm thấy tâm thần đều mệt mỏi, làm sao cũng không lường trước lần trở về kinh thành Yến quốc, đập vào mắt bắt gặp muội muội tiều tụy đến không chịu nổi bộ dáng hữu khí vô lực. Hắn cơ hồ không thể tin được ánh mắt mình nhìn thấy, nhưng trong ngực bộ dạng này xụi lơ, không một tia sức sống dán ở ngực hắn, nước mắt làm ướt vạt áo của hắn, nơi gần sát trái tim một mảnh thấm ướt.Bao nhiêu năm không có thấy qua Tô Bối Nhi rơi nước mắt.Hắn đã từng tiếc hận qua, muội muội không giống các nữ hài nhà người nhỏ bé yếu ớt, để cho ca ca như hắn có đất dụng võ.Hôm nay mới hiểu được, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy Tô Bối Nhi lộ ra bộ dáng suy yếu mỏi mệt, trong mắt vô thần đau thương trùm lên cao ngạo thường ngày, ngay cả sức sống cũng đều tiêu tán mất tích.“Bối Nhi, không có chuyện gì nữa, đại ca đã trở lại, chúng ta đi vào nói.” Đem muội muội bế lên, mặt nàng vẫn dán tại ngực Vân Diễm, tâm tình dần dần bình tĩnh.Đại ca tới, đứng đầu thần giáo hai mươi bốn vị bạch y thị vệ cũng lục tục đến.Rất tốt, rất tốt! …Nhan Hi cùng Nhan Dung trốn ở bên trong thư phòng nói nhỏ, không biết đang nghiên cứu cái gì.Trúc Diệp Đồng thân thể nặng nề, Đào Tiểu Vi trước tiên đem nàng trở về tiểu viện nghỉ ngơi, lúc này mới trở lại trong phòng ngủ, cởi ravớ, đắp chăn, nhắm mắt dưỡng thần.Sáng nay ở trong hoàng cung chuyện phát sinh còn rõ mồn một trước mắt, Nhan Hi kia tàn khốc lạnh như băng thấm vào trong xương, để cho Đào Tiểu Vi không tự chủ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.Quá lâu chưa từng thấy đến mặt khác của hắn, bộ dáng kia chỉ dựa vào khí thế là có thể ép tới người bên cạnh liền hô hấp cũng khó khăn, Đào Tiểu Vi cơ hồ đã lãng quên.Đối với người không liên hệ, hắn luôn luôn như thế, sống hoặc chết cũng không để ở trong lòng, càng đừng nói là sẽ đi quan tâm nữ nhân trong cung có hay không hạnh phúc.Nửa co rúc lại thân thể, lấy chăn bao chặt lại thân thể.Tô Bối Nhi hận nàng.Ánh mắt như lợi kiếm bén nhọn gắn trên người nàng, một khắc kia, ngăn lại tất cả sự sống.Đào Tiểu Vi dường như cảm thấy là từ quỷ môn quan vừa trở lại, chân cũng là mềm nhũn.Nhưng nàng vẫn không muốn để cho tay của Nhan Hi dính vào máu của nữ nhân này.Bọn nàng cùng chung yêu một nam nhân, nhưng Đào Tiểu Vi lại sâu sắc thương hại nàng ta, kia tuyệt đối không phải là đắc ý của người thắng cuộc, lần này tâm tình phức tạp đến nàng cũng đoán không ra.
Vân Diễm lúc này chỉ
cảm thấy tâm thần đều mệt mỏi, làm sao cũng không lường trước lần trở về kinh thành Yến quốc, đập vào mắt bắt gặp muội muội tiều tụy đến không
chịu nổi bộ dáng hữu khí vô lực. Hắn cơ hồ không thể tin được ánh mắt
mình nhìn thấy, nhưng trong ngực bộ dạng này xụi lơ, không một tia sức
sống dán ở ngực hắn, nước mắt làm ướt vạt áo của hắn, nơi gần sát trái
tim một mảnh thấm ướt.
Bao nhiêu năm không có thấy qua Tô Bối Nhi rơi nước mắt.
Hắn đã từng tiếc hận qua, muội muội không giống các nữ hài nhà người nhỏ bé yếu ớt, để cho ca ca như hắn có đất dụng võ.
Hôm nay mới hiểu được, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy Tô Bối Nhi lộ ra bộ dáng suy yếu mỏi mệt, trong mắt vô thần đau thương trùm lên cao
ngạo thường ngày, ngay cả sức sống cũng đều tiêu tán mất tích.
“Bối Nhi, không có chuyện gì nữa, đại ca đã trở lại, chúng ta đi vào nói.”
Đem muội muội bế lên, mặt nàng vẫn dán tại ngực Vân Diễm, tâm tình dần
dần bình tĩnh.
Đại ca tới, đứng đầu thần giáo hai mươi bốn vị bạch y thị vệ cũng lục tục đến.
Rất tốt, rất tốt! …
Nhan Hi cùng Nhan Dung trốn ở bên trong thư phòng nói nhỏ, không biết đang nghiên cứu cái gì.
Trúc Diệp Đồng thân thể nặng nề, Đào Tiểu Vi trước tiên đem nàng trở về tiểu viện nghỉ ngơi, lúc này mới trở lại trong phòng ngủ, cởi ravớ, đắp
chăn, nhắm mắt dưỡng thần.
Sáng nay ở trong hoàng cung chuyện
phát sinh còn rõ mồn một trước mắt, Nhan Hi kia tàn khốc lạnh như băng
thấm vào trong xương, để cho Đào Tiểu Vi không tự chủ cảm thấy tay chân
lạnh lẽo.
Quá lâu chưa từng thấy đến mặt khác của hắn, bộ dáng
kia chỉ dựa vào khí thế là có thể ép tới người bên cạnh liền hô hấp cũng khó khăn, Đào Tiểu Vi cơ hồ đã lãng quên.
Đối với người không
liên hệ, hắn luôn luôn như thế, sống hoặc chết cũng không để ở trong
lòng, càng đừng nói là sẽ đi quan tâm nữ nhân trong cung có hay không
hạnh phúc.
Nửa co rúc lại thân thể, lấy chăn bao chặt lại thân thể.
Tô Bối Nhi hận nàng.
Ánh mắt như lợi kiếm bén nhọn gắn trên người nàng, một khắc kia, ngăn lại tất cả sự sống.
Đào Tiểu Vi dường như cảm thấy là từ quỷ môn quan vừa trở lại, chân cũng là mềm nhũn.
Nhưng nàng vẫn không muốn để cho tay của Nhan Hi dính vào máu của nữ nhân này.
Bọn nàng cùng chung yêu một nam nhân, nhưng Đào Tiểu Vi lại sâu sắc thương
hại nàng ta, kia tuyệt đối không phải là đắc ý của người thắng cuộc, lần này tâm tình phức tạp đến nàng cũng đoán không ra.
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Vân Diễm lúc này chỉ cảm thấy tâm thần đều mệt mỏi, làm sao cũng không lường trước lần trở về kinh thành Yến quốc, đập vào mắt bắt gặp muội muội tiều tụy đến không chịu nổi bộ dáng hữu khí vô lực. Hắn cơ hồ không thể tin được ánh mắt mình nhìn thấy, nhưng trong ngực bộ dạng này xụi lơ, không một tia sức sống dán ở ngực hắn, nước mắt làm ướt vạt áo của hắn, nơi gần sát trái tim một mảnh thấm ướt.Bao nhiêu năm không có thấy qua Tô Bối Nhi rơi nước mắt.Hắn đã từng tiếc hận qua, muội muội không giống các nữ hài nhà người nhỏ bé yếu ớt, để cho ca ca như hắn có đất dụng võ.Hôm nay mới hiểu được, hắn một chút cũng không muốn nhìn thấy Tô Bối Nhi lộ ra bộ dáng suy yếu mỏi mệt, trong mắt vô thần đau thương trùm lên cao ngạo thường ngày, ngay cả sức sống cũng đều tiêu tán mất tích.“Bối Nhi, không có chuyện gì nữa, đại ca đã trở lại, chúng ta đi vào nói.” Đem muội muội bế lên, mặt nàng vẫn dán tại ngực Vân Diễm, tâm tình dần dần bình tĩnh.Đại ca tới, đứng đầu thần giáo hai mươi bốn vị bạch y thị vệ cũng lục tục đến.Rất tốt, rất tốt! …Nhan Hi cùng Nhan Dung trốn ở bên trong thư phòng nói nhỏ, không biết đang nghiên cứu cái gì.Trúc Diệp Đồng thân thể nặng nề, Đào Tiểu Vi trước tiên đem nàng trở về tiểu viện nghỉ ngơi, lúc này mới trở lại trong phòng ngủ, cởi ravớ, đắp chăn, nhắm mắt dưỡng thần.Sáng nay ở trong hoàng cung chuyện phát sinh còn rõ mồn một trước mắt, Nhan Hi kia tàn khốc lạnh như băng thấm vào trong xương, để cho Đào Tiểu Vi không tự chủ cảm thấy tay chân lạnh lẽo.Quá lâu chưa từng thấy đến mặt khác của hắn, bộ dáng kia chỉ dựa vào khí thế là có thể ép tới người bên cạnh liền hô hấp cũng khó khăn, Đào Tiểu Vi cơ hồ đã lãng quên.Đối với người không liên hệ, hắn luôn luôn như thế, sống hoặc chết cũng không để ở trong lòng, càng đừng nói là sẽ đi quan tâm nữ nhân trong cung có hay không hạnh phúc.Nửa co rúc lại thân thể, lấy chăn bao chặt lại thân thể.Tô Bối Nhi hận nàng.Ánh mắt như lợi kiếm bén nhọn gắn trên người nàng, một khắc kia, ngăn lại tất cả sự sống.Đào Tiểu Vi dường như cảm thấy là từ quỷ môn quan vừa trở lại, chân cũng là mềm nhũn.Nhưng nàng vẫn không muốn để cho tay của Nhan Hi dính vào máu của nữ nhân này.Bọn nàng cùng chung yêu một nam nhân, nhưng Đào Tiểu Vi lại sâu sắc thương hại nàng ta, kia tuyệt đối không phải là đắc ý của người thắng cuộc, lần này tâm tình phức tạp đến nàng cũng đoán không ra.