Một ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề…
Chương 725: Song sinh tử 3
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửu Đỉnh nghe thấy tiếng kinh hô của Thiên Sương, bỗng từ chỗ tối hiện thân ra, ra tay ngăn cản Ngô Hổ Thước đang làm càn."Không sao chứ, Thiên Sương?" Đây cũng là muội muội của thê tử tương lai của hắn, là tiểu di tử a, cho nên Cửu Đỉnh đối với hai tỷ muội cũng coi trọng vô cùng."Cửu Đỉnh ca ca, hắn..." Hắn sờ tay nàng, nhưng những từ này sao có thể nói ra từ một cô nương chưa gả, một hoàng hoa khuê nữ, thật là có điểm khó khăn.Thiên Sương tức giận dậm chân, cắn môi nhìn chằm chằm Ngô Hổ Thước vẫn là vẻ mặt tươi cười.Nhìn tình hình này, Cửu Đỉnh dù chậm chạm cũng suy đoán ra đầu mối, sắc mặt lập tức chùng xuống, hừ lạnh hỏi, "Ngô Hổ Thước, ngươi biết đây là chỗ nào không? Sao còn càn rỡ."Đối với Cửu Đỉnh, Ngô Hổ Thước cũng không nhiều cố kỵ như vậy, hắn như bình thường cười cà lơ phất phơ, "Đây không phải là Cửu Đỉnh hộ vệ sao? Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý khinh bạc vị cô nương này.""Thiên Sương, muội đi xuống đi, nương nương còn đang chờ muội." Nhẹ giọng để cho Thiên Sương rời đi, Cửu Đỉnh ánh mắt bốc lửa rơi trên người Ngô Hổ Thước, thấy hắn quả nhiên lại muốn cùng đi theo, lập tức dùng chuôi kiếm đem hắn ngăn trở về, "Ngươi đừng quá phận, lui ra.""Ai u, không thấy nữa." Lúc này Thiên Sương sắp biến mất ở cửa, đó là nơi Ngô Hổ Thước căn bản không có cơ hội bước vào, hắn buồn bực vỗ gáy, cả giận nói, "Cửu Đỉnh hộ vệ, ngài thật là khắc tinh của ta, thật vất vả tìm được rồi lại bị ngài phá hư, ô ô ô, lần sau thấy ta, ngươi đi đường vòng đi a."Hắn đem tình cảm vừa rồi của Cửu Đỉnh đối với Thiên Sương hiểu lầm là tình yêu nam nữ, nên coi Cửu Đỉnh thành tình địch, hận vô cùng."Ngô Hổ Thước, ta cảnh cáo ngươi, Ngọc thái phi dù có coi trọng ngươi, cũng không tới phiên ngươi ở đây càn rỡ." Cửu Đỉnh vỗ vỗ tay, hai thị vệ áo đen che mặt xuất hiện, chỉ vào Ngô Hổ Thước, Cửu Đỉnh giống như nhìn một đống rác rưởi chướng mắt,"Đem hắn lôi ra ngoài viện, khi hắn chưa rời đi, các ngươi không cần trở lại, chờ Ngọc thái phi muốn rời đi, tự mình đưa hắn lên xe ngựa."Vì phòng ngừa Ngô Hổ Thước lần nữa quấy rầy người khác, gặp phải mầm tai vạ, Cửu Đỉnh nói rõ là muốn người giám thị hắn...
Cửu Đỉnh nghe thấy tiếng kinh hô của Thiên Sương, bỗng từ chỗ tối hiện thân ra, ra tay ngăn cản Ngô Hổ Thước đang làm càn.
"Không sao chứ, Thiên Sương?" Đây cũng là muội muội của thê tử tương lai của
hắn, là tiểu di tử a, cho nên Cửu Đỉnh đối với hai tỷ muội cũng coi
trọng vô cùng.
"Cửu Đỉnh ca ca, hắn..." Hắn sờ tay nàng,
nhưng những từ này sao có thể nói ra từ một cô nương chưa gả, một hoàng
hoa khuê nữ, thật là có điểm khó khăn.
Thiên Sương tức giận dậm chân, cắn môi nhìn chằm chằm Ngô Hổ Thước vẫn là vẻ mặt tươi cười.
Nhìn tình hình này, Cửu Đỉnh dù chậm chạm cũng suy đoán ra đầu mối, sắc mặt
lập tức chùng xuống, hừ lạnh hỏi, "Ngô Hổ Thước, ngươi biết đây là chỗ
nào không? Sao còn càn rỡ."
Đối với Cửu Đỉnh, Ngô Hổ Thước
cũng không nhiều cố kỵ như vậy, hắn như bình thường cười cà lơ phất phơ, "Đây không phải là Cửu Đỉnh hộ vệ sao? Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý khinh bạc vị cô nương này."
"Thiên Sương, muội đi xuống đi,
nương nương còn đang chờ muội." Nhẹ giọng để cho Thiên Sương rời đi, Cửu Đỉnh ánh mắt bốc lửa rơi trên người Ngô Hổ Thước, thấy hắn quả nhiên
lại muốn cùng đi theo, lập tức dùng chuôi kiếm đem hắn ngăn trở về,
"Ngươi đừng quá phận, lui ra."
"Ai u, không thấy nữa." Lúc
này Thiên Sương sắp biến mất ở cửa, đó là nơi Ngô Hổ Thước căn bản không có cơ hội bước vào, hắn buồn bực vỗ gáy, cả giận nói, "Cửu Đỉnh hộ vệ,
ngài thật là khắc tinh của ta, thật vất vả tìm được rồi lại bị ngài phá
hư, ô ô ô, lần sau thấy ta, ngươi đi đường vòng đi a."
Hắn
đem tình cảm vừa rồi của Cửu Đỉnh đối với Thiên Sương hiểu lầm là tình
yêu nam nữ, nên coi Cửu Đỉnh thành tình địch, hận vô cùng.
"Ngô Hổ Thước, ta cảnh cáo ngươi, Ngọc thái phi dù có coi trọng ngươi, cũng
không tới phiên ngươi ở đây càn rỡ." Cửu Đỉnh vỗ vỗ tay, hai thị vệ áo
đen che mặt xuất hiện, chỉ vào Ngô Hổ Thước, Cửu Đỉnh giống như nhìn một đống rác rưởi chướng mắt,
"Đem hắn lôi ra ngoài viện, khi
hắn chưa rời đi, các ngươi không cần trở lại, chờ Ngọc thái phi muốn rời đi, tự mình đưa hắn lên xe ngựa."
Vì phòng ngừa Ngô Hổ Thước lần nữa quấy rầy người khác, gặp phải mầm tai vạ, Cửu Đỉnh nói rõ là muốn người giám thị hắn...
Bị Nhốt Vong Quốc Công ChúaTác giả: Độ HànTruyện Ngôn TìnhMột ngày dài dằng dặc của trời đông giá rét , trong không khí không có dấu hiệu mùa xuân sắp đến. Mùi máu tươi truyền đến từ thật xa, ầm ầm trống trận không dứt bên tai, một trận cuối cùng, trước mặt đã là kinh đô của Tề quốc, chỉ cần chạng vạng tiến công vào trong thành, trận chiến tranh này, có thể hoàn toàn thắng lợi Thất điện hạ Nhan Hi bỗng nhiên có chút phiền chán, hắn chậm rãi thu lại ánh mắt lãnh liệt, mỉm cười tà ác, giơ cao cánh tay rồi đột nhiên phất xuống. Đây là mệnh lệnh tiến công. Mấy vạn quân ngoài tường thành oanh oanh dũng mãnh tràn vào, quân Tề quốc cố thủ thành chỉ tố phí công phản kháng, cũng không thể cứu giản, tất cả đều ngã xuống vũng máu. Tham tướng cưỡi ngựa phóng nhanh trở về, chưa tới trước mặt Nhan Hi đã nhảy xuống, một đường chạy đến bên cạnh Nhan Hi, nhịn không được vui sướng quỳ xuống bẩm, "Điện hạ, chúng ta đã công phá thành công, bọn loạn tặc đều bị g**t ch*t, cung thỉnh điện hạ vào thành." Nhan Hi khẽ gật đầu. Kết thúc? Thật đúng là sảng khoái. Tề… Cửu Đỉnh nghe thấy tiếng kinh hô của Thiên Sương, bỗng từ chỗ tối hiện thân ra, ra tay ngăn cản Ngô Hổ Thước đang làm càn."Không sao chứ, Thiên Sương?" Đây cũng là muội muội của thê tử tương lai của hắn, là tiểu di tử a, cho nên Cửu Đỉnh đối với hai tỷ muội cũng coi trọng vô cùng."Cửu Đỉnh ca ca, hắn..." Hắn sờ tay nàng, nhưng những từ này sao có thể nói ra từ một cô nương chưa gả, một hoàng hoa khuê nữ, thật là có điểm khó khăn.Thiên Sương tức giận dậm chân, cắn môi nhìn chằm chằm Ngô Hổ Thước vẫn là vẻ mặt tươi cười.Nhìn tình hình này, Cửu Đỉnh dù chậm chạm cũng suy đoán ra đầu mối, sắc mặt lập tức chùng xuống, hừ lạnh hỏi, "Ngô Hổ Thước, ngươi biết đây là chỗ nào không? Sao còn càn rỡ."Đối với Cửu Đỉnh, Ngô Hổ Thước cũng không nhiều cố kỵ như vậy, hắn như bình thường cười cà lơ phất phơ, "Đây không phải là Cửu Đỉnh hộ vệ sao? Ngài đừng hiểu lầm, ta không có ý khinh bạc vị cô nương này.""Thiên Sương, muội đi xuống đi, nương nương còn đang chờ muội." Nhẹ giọng để cho Thiên Sương rời đi, Cửu Đỉnh ánh mắt bốc lửa rơi trên người Ngô Hổ Thước, thấy hắn quả nhiên lại muốn cùng đi theo, lập tức dùng chuôi kiếm đem hắn ngăn trở về, "Ngươi đừng quá phận, lui ra.""Ai u, không thấy nữa." Lúc này Thiên Sương sắp biến mất ở cửa, đó là nơi Ngô Hổ Thước căn bản không có cơ hội bước vào, hắn buồn bực vỗ gáy, cả giận nói, "Cửu Đỉnh hộ vệ, ngài thật là khắc tinh của ta, thật vất vả tìm được rồi lại bị ngài phá hư, ô ô ô, lần sau thấy ta, ngươi đi đường vòng đi a."Hắn đem tình cảm vừa rồi của Cửu Đỉnh đối với Thiên Sương hiểu lầm là tình yêu nam nữ, nên coi Cửu Đỉnh thành tình địch, hận vô cùng."Ngô Hổ Thước, ta cảnh cáo ngươi, Ngọc thái phi dù có coi trọng ngươi, cũng không tới phiên ngươi ở đây càn rỡ." Cửu Đỉnh vỗ vỗ tay, hai thị vệ áo đen che mặt xuất hiện, chỉ vào Ngô Hổ Thước, Cửu Đỉnh giống như nhìn một đống rác rưởi chướng mắt,"Đem hắn lôi ra ngoài viện, khi hắn chưa rời đi, các ngươi không cần trở lại, chờ Ngọc thái phi muốn rời đi, tự mình đưa hắn lên xe ngựa."Vì phòng ngừa Ngô Hổ Thước lần nữa quấy rầy người khác, gặp phải mầm tai vạ, Cửu Đỉnh nói rõ là muốn người giám thị hắn...