"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,…
Chương 273: Sinh non? 4
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… Du Thần Ích cắn răng, gật đầu nói: “ Một tát ngày hôm nay, tôi sẽ ghi tạc trên người cô ta!” Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, lại thấy cô đã đi tới đại sảnh, lập tức quát to, “ Cô đứng lại cho tôi!”Nghe thấy tiếng hô của hắn, lúc này Diêu Phương mới nhớ tới Văn Hinh, lập tức nghiêng đầu nhìn lại, sau đó vội vàng đuổi theo cô, “ Văn Hinh, cô đi đâu vậy?”"Đi bệnh viện!" Văn Hinh lạnh lùng nói, có trời mới biết lúc nói mấy lời này cô đã tốn bao nhiêu sức , mà lúc này, cô đã đau tới mức không đứng nổi, nếu như không phải cô cắn răng chịu đựng, đoán chừng cô đã sớm ngã xuống rồi.Diêu Phương nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, vội vàng nói: “ Cô chờ tôi, tôi và cô cùng đi.” Vốn là người cực kì bình tĩnh, lúc này Diêu Phương cũng vô cùng rối loạn.Văn Hinh đột nhiên đứng lại, cũng không hề quay đầu lại, chỉ nói: “ Du phu nhân, thật xin lỗi, số tiền tôi nợ nhà họ Du, tôi sẽ cố gắng trả lại cho bà, về sau… tôi sẽ không quấy rầy các người nữa.” Nói xong, cô nâng bước chân lên, tiếp tục đi.Nghe vậy, Diêu Phương lập tức sững sờ, cho đến khi bóng dáng Văn Hinh biến mất nơi cánh cửa đại sảnh, bà vẫn không phản ứng kịp.Dường như đã sớm đoán được Văn Hinh sẽ đi ra ngoài, Văn Hinh vừa ra khỏi cửa nhà họ Du, đã nhìn thấy xe Tề Nhân Kiệt cư nhiên dừng lại ngay trước cửa.Cô nhìn thấy anh, không khỏi mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh cửa xe.Thấy Văn Hinh đi tới, Tề Nhân Kiệt chủ động giúp mình mở cửa xe, Văn Hinh ngồi vào trong xe, nghiêng đầu về phía anh, yếu đuối nở nụ cười , “ Hiện giờ đã như anh mong muốn rồi, tôi buộc phải chạy ra.” Vào giây phút này, cô mới đột nhiên hiểu được, mình bị tên này thiết kế.Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Tề Nhân Kiệt lập tức nhíu mày, nụ cười trên mặt anh cũng nhanh chóng lui đi, “ EM làm sao vậy? Có phải tên Du Thần Ích đã làm gì em rồi?”Lúc này, Văn Hinh căn bản cũng không có hơi sức trả lời vấn đề của anh, cô chỉ cười nhạt nói: “ Đưa tôi tới bệnh viện đi!” Nói xong, cô đột nhiên trở nên vô lực, lập tứ rơi vào hôn mê.Thấy thế, Tề Nhân Kiệt lập tức luống cuống, nhanh chóng khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi tới bệnh vieenjc."Văn Hinh, em có nghe thấy tôi nói gì không?” Dọc đường đi, anh không ngừng gọi cô, nhưng mà cô thủy chung không hề đáp lại anh, anh càng cảm thấy khủng hoảng hơn, không khỏi nhấn ga tăng tốc độ.Suốt dọc đường đi, không biết anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, đi với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện Trung ương, trên đường đi, anh đã gọi điện cho Lăng Hạo Hiên để anh chuẩn bị làm phẫu thuật.Khi anh ôm Văn Hinh còn đang hôn mê bất tỉnh vào sảnh bệnh viện, đã có bác sĩ và y tá chờ sẵn rồi, bác sĩ bảo anh để Văn Hinh xuống giường, rồi nhanh chóng đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Du Thần Ích cắn răng, gật đầu nói: “ Một tát ngày hôm nay, tôi sẽ ghi tạc trên người cô ta!” Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, lại thấy cô đã đi tới đại sảnh, lập tức quát to, “ Cô đứng lại cho tôi!”
Nghe thấy tiếng hô của hắn, lúc này Diêu Phương mới nhớ tới Văn Hinh, lập tức nghiêng đầu nhìn lại, sau đó vội vàng đuổi theo cô, “ Văn Hinh, cô đi đâu vậy?”
"Đi bệnh viện!" Văn Hinh lạnh lùng nói, có trời mới biết lúc nói mấy lời này cô đã tốn bao nhiêu sức , mà lúc này, cô đã đau tới mức không đứng nổi, nếu như không phải cô cắn răng chịu đựng, đoán chừng cô đã sớm ngã xuống rồi.
Diêu Phương nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, vội vàng nói: “ Cô chờ tôi, tôi và cô cùng đi.” Vốn là người cực kì bình tĩnh, lúc này Diêu Phương cũng vô cùng rối loạn.
Văn Hinh đột nhiên đứng lại, cũng không hề quay đầu lại, chỉ nói: “ Du phu nhân, thật xin lỗi, số tiền tôi nợ nhà họ Du, tôi sẽ cố gắng trả lại cho bà, về sau… tôi sẽ không quấy rầy các người nữa.” Nói xong, cô nâng bước chân lên, tiếp tục đi.
Nghe vậy, Diêu Phương lập tức sững sờ, cho đến khi bóng dáng Văn Hinh biến mất nơi cánh cửa đại sảnh, bà vẫn không phản ứng kịp.
Dường như đã sớm đoán được Văn Hinh sẽ đi ra ngoài, Văn Hinh vừa ra khỏi cửa nhà họ Du, đã nhìn thấy xe Tề Nhân Kiệt cư nhiên dừng lại ngay trước cửa.
Cô nhìn thấy anh, không khỏi mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh cửa xe.
Thấy Văn Hinh đi tới, Tề Nhân Kiệt chủ động giúp mình mở cửa xe, Văn Hinh ngồi vào trong xe, nghiêng đầu về phía anh, yếu đuối nở nụ cười , “ Hiện giờ đã như anh mong muốn rồi, tôi buộc phải chạy ra.” Vào giây phút này, cô mới đột nhiên hiểu được, mình bị tên này thiết kế.
Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Tề Nhân Kiệt lập tức nhíu mày, nụ cười trên mặt anh cũng nhanh chóng lui đi, “ EM làm sao vậy? Có phải tên Du Thần Ích đã làm gì em rồi?”
Lúc này, Văn Hinh căn bản cũng không có hơi sức trả lời vấn đề của anh, cô chỉ cười nhạt nói: “ Đưa tôi tới bệnh viện đi!” Nói xong, cô đột nhiên trở nên vô lực, lập tứ rơi vào hôn mê.
Thấy thế, Tề Nhân Kiệt lập tức luống cuống, nhanh chóng khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi tới bệnh vieenjc.
"Văn Hinh, em có nghe thấy tôi nói gì không?” Dọc đường đi, anh không ngừng gọi cô, nhưng mà cô thủy chung không hề đáp lại anh, anh càng cảm thấy khủng hoảng hơn, không khỏi nhấn ga tăng tốc độ.
Suốt dọc đường đi, không biết anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, đi với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện Trung ương, trên đường đi, anh đã gọi điện cho Lăng Hạo Hiên để anh chuẩn bị làm phẫu thuật.
Khi anh ôm Văn Hinh còn đang hôn mê bất tỉnh vào sảnh bệnh viện, đã có bác sĩ và y tá chờ sẵn rồi, bác sĩ bảo anh để Văn Hinh xuống giường, rồi nhanh chóng đẩy cô vào phòng phẫu thuật.
Tổng Giám Đốc Lạnh Lùng, Xin Dịu Dàng ChútTác giả: Tố Diện Yêu NhiêuTruyện Ngôn Tình"Két!" Cánh cổng chạm trổ đang khép chặt đột nhiên bị một sức lực mạnh mẽ kéo ra, phát ra một tiếng khổng lồ tiếng vang, đánh thức Văn Hinh đang ngủ trên ghế sa lon. Văn Hinh bị tiếng vang cực lớn làm cho cả kinh xém chút nữa nhảy dựng lên, đang loay hoay tìm kiếm nơi phát ra âm thanh thì ánh mắt hốt hoảng bỗng nhìn thấy một người đang đi từ ngoài cửa vào, kinh hoảng trên mặt lập tức chuyển thành sự vui mừng, "Anh đã về rồi!" Cô đi chân trần, mừng rỡ chạy tới bên cạnh người kia, trong nụ cười vui sướng lại có mấy phần thoải mái, mấy phần thẹn thùng, còn có mấy phần chần chờ. Cô đi tới bên cạnh hắn, nhưng mùi rượu nồng nặc lập tức bao trùm lên khứu giác của cô, làm cô khẽ nhíu mày, nhưng nụ cười trên mặt vẫn không giảm bớt, "Sao lại uống nhiều rượu như vậy, uống rượu có hại cho sức khỏe, sau này nên uống ít một chút!" Cô như một người vợ càu nhàu bên tai hắn, nhưng không nghĩ rằng, đáp lại sự quan tâm của mình lại là một ánh mắt giễu cợt. Du Thần Ích lạnh lùng liếc Văn Hinh một cái,… Du Thần Ích cắn răng, gật đầu nói: “ Một tát ngày hôm nay, tôi sẽ ghi tạc trên người cô ta!” Hắn nói xong, nghiêng đầu nhìn Văn Hinh, lại thấy cô đã đi tới đại sảnh, lập tức quát to, “ Cô đứng lại cho tôi!”Nghe thấy tiếng hô của hắn, lúc này Diêu Phương mới nhớ tới Văn Hinh, lập tức nghiêng đầu nhìn lại, sau đó vội vàng đuổi theo cô, “ Văn Hinh, cô đi đâu vậy?”"Đi bệnh viện!" Văn Hinh lạnh lùng nói, có trời mới biết lúc nói mấy lời này cô đã tốn bao nhiêu sức , mà lúc này, cô đã đau tới mức không đứng nổi, nếu như không phải cô cắn răng chịu đựng, đoán chừng cô đã sớm ngã xuống rồi.Diêu Phương nghe thấy cô nói vậy, sắc mặt cũng lập tức thay đổi, vội vàng nói: “ Cô chờ tôi, tôi và cô cùng đi.” Vốn là người cực kì bình tĩnh, lúc này Diêu Phương cũng vô cùng rối loạn.Văn Hinh đột nhiên đứng lại, cũng không hề quay đầu lại, chỉ nói: “ Du phu nhân, thật xin lỗi, số tiền tôi nợ nhà họ Du, tôi sẽ cố gắng trả lại cho bà, về sau… tôi sẽ không quấy rầy các người nữa.” Nói xong, cô nâng bước chân lên, tiếp tục đi.Nghe vậy, Diêu Phương lập tức sững sờ, cho đến khi bóng dáng Văn Hinh biến mất nơi cánh cửa đại sảnh, bà vẫn không phản ứng kịp.Dường như đã sớm đoán được Văn Hinh sẽ đi ra ngoài, Văn Hinh vừa ra khỏi cửa nhà họ Du, đã nhìn thấy xe Tề Nhân Kiệt cư nhiên dừng lại ngay trước cửa.Cô nhìn thấy anh, không khỏi mỉm cười, sau đó đi tới bên cạnh cửa xe.Thấy Văn Hinh đi tới, Tề Nhân Kiệt chủ động giúp mình mở cửa xe, Văn Hinh ngồi vào trong xe, nghiêng đầu về phía anh, yếu đuối nở nụ cười , “ Hiện giờ đã như anh mong muốn rồi, tôi buộc phải chạy ra.” Vào giây phút này, cô mới đột nhiên hiểu được, mình bị tên này thiết kế.Thấy sắc mặt cô trắng bệch, Tề Nhân Kiệt lập tức nhíu mày, nụ cười trên mặt anh cũng nhanh chóng lui đi, “ EM làm sao vậy? Có phải tên Du Thần Ích đã làm gì em rồi?”Lúc này, Văn Hinh căn bản cũng không có hơi sức trả lời vấn đề của anh, cô chỉ cười nhạt nói: “ Đưa tôi tới bệnh viện đi!” Nói xong, cô đột nhiên trở nên vô lực, lập tứ rơi vào hôn mê.Thấy thế, Tề Nhân Kiệt lập tức luống cuống, nhanh chóng khởi động xe, dùng tốc độ nhanh nhất lái xe đi tới bệnh vieenjc."Văn Hinh, em có nghe thấy tôi nói gì không?” Dọc đường đi, anh không ngừng gọi cô, nhưng mà cô thủy chung không hề đáp lại anh, anh càng cảm thấy khủng hoảng hơn, không khỏi nhấn ga tăng tốc độ.Suốt dọc đường đi, không biết anh đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ, đi với tốc độ nhanh nhất có thể tới bệnh viện Trung ương, trên đường đi, anh đã gọi điện cho Lăng Hạo Hiên để anh chuẩn bị làm phẫu thuật.Khi anh ôm Văn Hinh còn đang hôn mê bất tỉnh vào sảnh bệnh viện, đã có bác sĩ và y tá chờ sẵn rồi, bác sĩ bảo anh để Văn Hinh xuống giường, rồi nhanh chóng đẩy cô vào phòng phẫu thuật.