Tại nhà hàng XX. Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không. Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình. Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng. Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?" Vũ Vi dùng sức lắc…
Chương 185: Biết nên làm thế nào
Tổng Giám Đốc Tôi Không BánTác giả: Yên Vũ Tiểu ỐcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTại nhà hàng XX. Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không. Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình. Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng. Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?" Vũ Vi dùng sức lắc… Mạc Tử Hiên không cần suy nghĩ cự tuyệt Tề Mỹ Linh, “Mỹ Linh, ngày mai tôi còn tham gia khảo sát, hôm nay không được, Vũ Vi vẫn còn ở nhà chờ tôi”.Vì Đồng Vũ Vi!Tề Mỹ Linh trong lòng tức giận cực kỳ, cô tự ý rót đầy rượu vào ly Mạc Tử Hiên, “Khảo sát, thì không cần, chúng ta không cần thiết gặp mặt lại, uống cùng em ly rượu này đi, coi như là kết thúc một hồi duyên phận chúng ta quen biết”.Mạc Tử Hiên nhìn thật sâu Tề Mỹ Linh một cái, bọn họ quen biết năm năm, Tề Mỹ Linh sẽ phải rời đi, từ nay về sau bọn họ sẽ không gặp lại, yêu cầu nho nhỏ này của Tề Mỹ Linh, anh làm sao có thể cự tuyệt?Anh đi tới trước quầy bar, lấy một cái ly không.Mà Tề Mỹ Linh ở một khắc Mạc Tử Hiên quay lưng về phía cô, đem viên thuốc vẫn cầm ở trong tay bỏ vào bên trong ly rượu Mạc Tử Hiên, thuốc được rượu hòa tan rất nhanh…khóe miệng Tề Mỹ Linh lộ ra nụ cười âm lãnh, Mạc Tử Hiên tối hôm nay anh là của tôi, không chỉ tối hôm nay, sau này mỗi buổi tối anh cũng sẽ là của tôi.Mạc Tử Hiên cầm một ly không đi tới trước ghế sa lon, ngồi đối diện Tề Mỹ Linh, anh tự mình rót một ly rượu cho Tề Mỹ Linh, đặt ở trước người Tề Mỹ Linh, thuận tay bưng lên ly rượu đặt trên bàn, hướng Tề Mỹ Linh khẽ mỉm cười, “Cạn ly”.Tề Mỹ Linh cũng mỉm cười, “Cạn ly”. Nói xong, cô ngửa đầu đem rượu bên trong ly uống một hơi.Mạc Tử Hiên cũng ngửa đầu đem rượu trong ly uống một hơi. Sau đó từ trên ghế sa lon đứng lên, “Tôi đưa cô trở về”. Rượu đã uống, Tề Mỹ Linh cần phải trở về. Anh đi thẳng về phía cửa phòng ngủ.Như vậy đã vội vã muốn cô rời đi?Tề Mỹ Linh âm thầm cười lạnh, sau đó từ trên ghế sa lon đứng lên, đi theo sau lưng Mạc Tử Hiên về phía cửa, “Được”.Bàn tay Mạc Tử hiên vừa muốn đụng tới tay nắm cửa, đột nhiên, trước mắt anh tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi, trước khi hôn mê, anh thấy rất rõ ràng trên mặt Tề Mỹ Linh lộ vẻ hài lòng cùng nụ cười âm lãnh, một khắc ấy, tim của anh thoáng cái rơi lộp bộp.Tề Mỹ Linh thấy Mạc Tử Hiên nhanh như vậy liền té xỉu, nhịn không được cười một tiếng, thuốc Trác Nhất Phi cho cô quả thật hiệu nghiệm.Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Mạc Tử Hiên, tìm anh. Nhưng tất cả đều bị anh cự tuyệt, cô thậm chí còn không thấy được bóng người Mạc Tử Hiên, không thể làm gì, cô nghĩ tới Trác Nhất Phi.Cô gọi một cú điện thoại cho Trác Nhất Phi, yêu cầu Trác Nhất Phi trợ giúp cô, nhưng mà cô phải biết tại sao Trác Nhất Phi muốn giúp đỡ cô đến với Mạc Tử Hiên.Trác Nhất Phi lạnh lùng cười một tiếng, hắn không muốn Mạc Tử Hiên sống tốt, hắn muốn chính là chia rẽ Mạc Tử Hiên cùng Đồng Vũ Vi. Nói xong, đưa cho cô một viên thuốc, “Đây là thuốc mê còn có chút tác dụng xuân dược, làm cho người ta có thể rất nhanh hôn mê, đến lúc đó cô biết nên làm thế nào rồi”.Cô hé miệng cười một tiếng, cô dĩ nhiên biết nên làm thế nào.Cô khom người đem thân thể cao lớn của Mạc Tử Hiên kéo dài tới mép giường, dùng hết khí lực toàn thân đem Mạc Tử Hiên lên giường, sau đó cởi áo sơ mi Mạc Tử Hiên ra, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Mạc Tử Hiên, lòng của cô, không khống chế cuồng loạn lên.Cô nhẹ nhàng c** q**n áo trên người Mạc Tử Hiên ra, lại c** th*t l*ng của anh ra, c** q**n lót của anh xuống.Cô xoay đầu ngượng ngùng nhìn ch* k*n của Mạc Tử Hiên, phải biết, mặc dù cô đã kết hôn, nhưng đến bây giờ cô như cũ vẫn là xử nữ, cô bảo vệ mình rất tốt, chính là muốn đem đêm đầu tiên của cô để lại cho Mạc Tử Hiên, nhưng mà không có nghĩ đến mình lại đem đêm đầu tiên cho Mạc Tử Hiên dưới tình huống này.Mặc dù ngượng ngùng, nhưng cô vẫn chậm rãi quay đầu nhìn vật tượng trưng cho phái nam của Mạc Tử Hiên….
Mạc Tử Hiên không cần suy nghĩ cự tuyệt Tề Mỹ Linh, “Mỹ Linh, ngày mai tôi còn tham gia khảo sát, hôm nay không được, Vũ Vi vẫn còn ở nhà chờ tôi”.
Vì Đồng Vũ Vi!
Tề Mỹ Linh trong lòng tức giận cực kỳ, cô tự ý rót đầy rượu vào ly Mạc Tử Hiên, “Khảo sát, thì không cần, chúng ta không cần thiết gặp mặt lại, uống cùng em ly rượu này đi, coi như là kết thúc một hồi duyên phận chúng ta quen biết”.
Mạc Tử Hiên nhìn thật sâu Tề Mỹ Linh một cái, bọn họ quen biết năm năm, Tề Mỹ Linh sẽ phải rời đi, từ nay về sau bọn họ sẽ không gặp lại, yêu cầu nho nhỏ này của Tề Mỹ Linh, anh làm sao có thể cự tuyệt?
Anh đi tới trước quầy bar, lấy một cái ly không.
Mà Tề Mỹ Linh ở một khắc Mạc Tử Hiên quay lưng về phía cô, đem viên thuốc vẫn cầm ở trong tay bỏ vào bên trong ly rượu Mạc Tử Hiên, thuốc được rượu hòa tan rất nhanh…khóe miệng Tề Mỹ Linh lộ ra nụ cười âm lãnh, Mạc Tử Hiên tối hôm nay anh là của tôi, không chỉ tối hôm nay, sau này mỗi buổi tối anh cũng sẽ là của tôi.
Mạc Tử Hiên cầm một ly không đi tới trước ghế sa lon, ngồi đối diện Tề Mỹ Linh, anh tự mình rót một ly rượu cho Tề Mỹ Linh, đặt ở trước người Tề Mỹ Linh, thuận tay bưng lên ly rượu đặt trên bàn, hướng Tề Mỹ Linh khẽ mỉm cười, “Cạn ly”.
Tề Mỹ Linh cũng mỉm cười, “Cạn ly”. Nói xong, cô ngửa đầu đem rượu bên trong ly uống một hơi.
Mạc Tử Hiên cũng ngửa đầu đem rượu trong ly uống một hơi. Sau đó từ trên ghế sa lon đứng lên, “Tôi đưa cô trở về”. Rượu đã uống, Tề Mỹ Linh cần phải trở về. Anh đi thẳng về phía cửa phòng ngủ.
Như vậy đã vội vã muốn cô rời đi?
Tề Mỹ Linh âm thầm cười lạnh, sau đó từ trên ghế sa lon đứng lên, đi theo sau lưng Mạc Tử Hiên về phía cửa, “Được”.
Bàn tay Mạc Tử hiên vừa muốn đụng tới tay nắm cửa, đột nhiên, trước mắt anh tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi, trước khi hôn mê, anh thấy rất rõ ràng trên mặt Tề Mỹ Linh lộ vẻ hài lòng cùng nụ cười âm lãnh, một khắc ấy, tim của anh thoáng cái rơi lộp bộp.
Tề Mỹ Linh thấy Mạc Tử Hiên nhanh như vậy liền té xỉu, nhịn không được cười một tiếng, thuốc Trác Nhất Phi cho cô quả thật hiệu nghiệm.
Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Mạc Tử Hiên, tìm anh. Nhưng tất cả đều bị anh cự tuyệt, cô thậm chí còn không thấy được bóng người Mạc Tử Hiên, không thể làm gì, cô nghĩ tới Trác Nhất Phi.
Cô gọi một cú điện thoại cho Trác Nhất Phi, yêu cầu Trác Nhất Phi trợ giúp cô, nhưng mà cô phải biết tại sao Trác Nhất Phi muốn giúp đỡ cô đến với Mạc Tử Hiên.
Trác Nhất Phi lạnh lùng cười một tiếng, hắn không muốn Mạc Tử Hiên sống tốt, hắn muốn chính là chia rẽ Mạc Tử Hiên cùng Đồng Vũ Vi. Nói xong, đưa cho cô một viên thuốc, “Đây là thuốc mê còn có chút tác dụng xuân dược, làm cho người ta có thể rất nhanh hôn mê, đến lúc đó cô biết nên làm thế nào rồi”.
Cô hé miệng cười một tiếng, cô dĩ nhiên biết nên làm thế nào.
Cô khom người đem thân thể cao lớn của Mạc Tử Hiên kéo dài tới mép giường, dùng hết khí lực toàn thân đem Mạc Tử Hiên lên giường, sau đó cởi áo sơ mi Mạc Tử Hiên ra, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Mạc Tử Hiên, lòng của cô, không khống chế cuồng loạn lên.
Cô nhẹ nhàng c** q**n áo trên người Mạc Tử Hiên ra, lại c** th*t l*ng của anh ra, c** q**n lót của anh xuống.
Cô xoay đầu ngượng ngùng nhìn ch* k*n của Mạc Tử Hiên, phải biết, mặc dù cô đã kết hôn, nhưng đến bây giờ cô như cũ vẫn là xử nữ, cô bảo vệ mình rất tốt, chính là muốn đem đêm đầu tiên của cô để lại cho Mạc Tử Hiên, nhưng mà không có nghĩ đến mình lại đem đêm đầu tiên cho Mạc Tử Hiên dưới tình huống này.
Mặc dù ngượng ngùng, nhưng cô vẫn chậm rãi quay đầu nhìn vật tượng trưng cho phái nam của Mạc Tử Hiên….
Tổng Giám Đốc Tôi Không BánTác giả: Yên Vũ Tiểu ỐcTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhTại nhà hàng XX. Vũ Vi ngồi cạnh cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn xuyên qua cửa sổ lớn sát đất thưởng thức cảnh đẹp trên đường. Trên gương mặt là nụ cười nhàn nhạt, nhưng kì thực trái tim cô lại đang nhảy nhót không thôi. Trong đầu càng không ngừng suy nghĩ, nếu như Lục Hàng cầu hôn, khi đó cô có nên rụt rè một lúc rồi hẵng đáp ứng không. Không bao lâu, một bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt của cô. Vũ Vi nhìn thấy bóng người mà mình ngày nhớ đêm mong thì kích động đứng lên khỏi ghế, ngước đôi mắt rưng rưng nhìn Lục Hàng tiến vào nhà hàng, từng bước đến gần cô. Lục Hàng vẫn vô cùng anh tuấn như cũ, rực rỡ như ánh mặt trời, cho dù anh ta chỉ mặc quần áo thoải mái rất bình thường vẫn không giấu nổi sự tuấn tú của mình. Nếu đây không phải là nơi công cộng,cô sẽ không chút do dự mà nhào vào lòng Lục Hàng. Lục Hàng nhìn thấy Vũ Vi, bước chân hơi dừng lại một chút, che dấu thần sắc lạnh lùng, sau đó bước đến trước mặt Vũ Vi, mỉm cười nhìn cô, "Đợi lâu không?" Vũ Vi dùng sức lắc… Mạc Tử Hiên không cần suy nghĩ cự tuyệt Tề Mỹ Linh, “Mỹ Linh, ngày mai tôi còn tham gia khảo sát, hôm nay không được, Vũ Vi vẫn còn ở nhà chờ tôi”.Vì Đồng Vũ Vi!Tề Mỹ Linh trong lòng tức giận cực kỳ, cô tự ý rót đầy rượu vào ly Mạc Tử Hiên, “Khảo sát, thì không cần, chúng ta không cần thiết gặp mặt lại, uống cùng em ly rượu này đi, coi như là kết thúc một hồi duyên phận chúng ta quen biết”.Mạc Tử Hiên nhìn thật sâu Tề Mỹ Linh một cái, bọn họ quen biết năm năm, Tề Mỹ Linh sẽ phải rời đi, từ nay về sau bọn họ sẽ không gặp lại, yêu cầu nho nhỏ này của Tề Mỹ Linh, anh làm sao có thể cự tuyệt?Anh đi tới trước quầy bar, lấy một cái ly không.Mà Tề Mỹ Linh ở một khắc Mạc Tử Hiên quay lưng về phía cô, đem viên thuốc vẫn cầm ở trong tay bỏ vào bên trong ly rượu Mạc Tử Hiên, thuốc được rượu hòa tan rất nhanh…khóe miệng Tề Mỹ Linh lộ ra nụ cười âm lãnh, Mạc Tử Hiên tối hôm nay anh là của tôi, không chỉ tối hôm nay, sau này mỗi buổi tối anh cũng sẽ là của tôi.Mạc Tử Hiên cầm một ly không đi tới trước ghế sa lon, ngồi đối diện Tề Mỹ Linh, anh tự mình rót một ly rượu cho Tề Mỹ Linh, đặt ở trước người Tề Mỹ Linh, thuận tay bưng lên ly rượu đặt trên bàn, hướng Tề Mỹ Linh khẽ mỉm cười, “Cạn ly”.Tề Mỹ Linh cũng mỉm cười, “Cạn ly”. Nói xong, cô ngửa đầu đem rượu bên trong ly uống một hơi.Mạc Tử Hiên cũng ngửa đầu đem rượu trong ly uống một hơi. Sau đó từ trên ghế sa lon đứng lên, “Tôi đưa cô trở về”. Rượu đã uống, Tề Mỹ Linh cần phải trở về. Anh đi thẳng về phía cửa phòng ngủ.Như vậy đã vội vã muốn cô rời đi?Tề Mỹ Linh âm thầm cười lạnh, sau đó từ trên ghế sa lon đứng lên, đi theo sau lưng Mạc Tử Hiên về phía cửa, “Được”.Bàn tay Mạc Tử hiên vừa muốn đụng tới tay nắm cửa, đột nhiên, trước mắt anh tối sầm, hai chân mềm nhũn, ngã xuống đất ngất đi, trước khi hôn mê, anh thấy rất rõ ràng trên mặt Tề Mỹ Linh lộ vẻ hài lòng cùng nụ cười âm lãnh, một khắc ấy, tim của anh thoáng cái rơi lộp bộp.Tề Mỹ Linh thấy Mạc Tử Hiên nhanh như vậy liền té xỉu, nhịn không được cười một tiếng, thuốc Trác Nhất Phi cho cô quả thật hiệu nghiệm.Trong khoảng thời gian này, cô vẫn luôn gọi điện thoại cho Mạc Tử Hiên, tìm anh. Nhưng tất cả đều bị anh cự tuyệt, cô thậm chí còn không thấy được bóng người Mạc Tử Hiên, không thể làm gì, cô nghĩ tới Trác Nhất Phi.Cô gọi một cú điện thoại cho Trác Nhất Phi, yêu cầu Trác Nhất Phi trợ giúp cô, nhưng mà cô phải biết tại sao Trác Nhất Phi muốn giúp đỡ cô đến với Mạc Tử Hiên.Trác Nhất Phi lạnh lùng cười một tiếng, hắn không muốn Mạc Tử Hiên sống tốt, hắn muốn chính là chia rẽ Mạc Tử Hiên cùng Đồng Vũ Vi. Nói xong, đưa cho cô một viên thuốc, “Đây là thuốc mê còn có chút tác dụng xuân dược, làm cho người ta có thể rất nhanh hôn mê, đến lúc đó cô biết nên làm thế nào rồi”.Cô hé miệng cười một tiếng, cô dĩ nhiên biết nên làm thế nào.Cô khom người đem thân thể cao lớn của Mạc Tử Hiên kéo dài tới mép giường, dùng hết khí lực toàn thân đem Mạc Tử Hiên lên giường, sau đó cởi áo sơ mi Mạc Tử Hiên ra, nhìn thấy lồng ngực rắn chắc của Mạc Tử Hiên, lòng của cô, không khống chế cuồng loạn lên.Cô nhẹ nhàng c** q**n áo trên người Mạc Tử Hiên ra, lại c** th*t l*ng của anh ra, c** q**n lót của anh xuống.Cô xoay đầu ngượng ngùng nhìn ch* k*n của Mạc Tử Hiên, phải biết, mặc dù cô đã kết hôn, nhưng đến bây giờ cô như cũ vẫn là xử nữ, cô bảo vệ mình rất tốt, chính là muốn đem đêm đầu tiên của cô để lại cho Mạc Tử Hiên, nhưng mà không có nghĩ đến mình lại đem đêm đầu tiên cho Mạc Tử Hiên dưới tình huống này.Mặc dù ngượng ngùng, nhưng cô vẫn chậm rãi quay đầu nhìn vật tượng trưng cho phái nam của Mạc Tử Hiên….