Quyển 1: Đảo Tây Tôi nói: Doãn Hãn Thần, chúng ta viết thư nhé? Cậu ấy đáp: Thực sự xin lỗi, Hạ Kỳ... có lẽ mình không giỏi viết thư lắm. Lúc đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy mắc chứng khó đọc*, học tại một ngôi trường đặc biệt ở Tam Á. - Trích từ sổ ghi chép của Hạ Kỳ (*) Chứng khó đọc: đặc trưng cho vấn đề gặp rắc rối về đọc hiểu và đánh vần dù trí tuệ bình thường. Các vấn đề có thể bao gồm khó khăn trong việc đánh vần các từ, đọc nhanh, viết chữ, "phát âm" các từ trong đầu, phát âm từ khi đọc to và nghe hiểu người khác đọc. * Cuối tháng 12, Hạ Kỳ được nghỉ đông nên cùng bố mẹ đến Đảo Tây du lịch. Tuy nói là đi nghỉ nhưng người được thư giãn chủ yếu chỉ có ba mẹ cô thôi. Còn Hạ Kỳ ấy hả? À, học sinh trung học không xứng có kỳ nghỉ. Vào ngày thứ hai sau khi đến Đảo Tây, cô bị ba mẹ dẫn đến tiệm sách duy nhất trên đảo... Để, làm, bài. Tiệm sách vốn là một con thuyền chở dầu, nó đậu ngay bên cạnh con đường gỗ ở bến đò. Tuy con thuyền nổi trên biển nhưng hình như đáy thuyền…
Chương 8: Đảo Tây (8)
Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch SanhTác giả: Sơ Mạch SanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Quyển 1: Đảo Tây Tôi nói: Doãn Hãn Thần, chúng ta viết thư nhé? Cậu ấy đáp: Thực sự xin lỗi, Hạ Kỳ... có lẽ mình không giỏi viết thư lắm. Lúc đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy mắc chứng khó đọc*, học tại một ngôi trường đặc biệt ở Tam Á. - Trích từ sổ ghi chép của Hạ Kỳ (*) Chứng khó đọc: đặc trưng cho vấn đề gặp rắc rối về đọc hiểu và đánh vần dù trí tuệ bình thường. Các vấn đề có thể bao gồm khó khăn trong việc đánh vần các từ, đọc nhanh, viết chữ, "phát âm" các từ trong đầu, phát âm từ khi đọc to và nghe hiểu người khác đọc. * Cuối tháng 12, Hạ Kỳ được nghỉ đông nên cùng bố mẹ đến Đảo Tây du lịch. Tuy nói là đi nghỉ nhưng người được thư giãn chủ yếu chỉ có ba mẹ cô thôi. Còn Hạ Kỳ ấy hả? À, học sinh trung học không xứng có kỳ nghỉ. Vào ngày thứ hai sau khi đến Đảo Tây, cô bị ba mẹ dẫn đến tiệm sách duy nhất trên đảo... Để, làm, bài. Tiệm sách vốn là một con thuyền chở dầu, nó đậu ngay bên cạnh con đường gỗ ở bến đò. Tuy con thuyền nổi trên biển nhưng hình như đáy thuyền… 6 giờ tối, tiệm sách đóng cửa đúng giờ.Hạ Kỳ đeo túi vải trở về homestay, ba mẹ đã nấu một bữa cơm sum họp thịnh soạn.Cá, tôm, thịt và cải thìa, bốn món mặn một món canh.Cơm trắng vừa được xới đang tỏa khói trắng nghi ngút.“Kỳ Kỳ về rồi à! Lại xem cơm ba mẹ nấu này, tôm và cơm là ba nấu, còn lại là mẹ nấu hết, mau đến ăn đi.”“Niềm hạnh phúc hôm nay là nhờ con gái mang lại! Con gái ngồi đi nào.”Mẹ mỉm cười mời Hạ Kỳ ngồi vào ghế chủ nhà, còn cố ý kéo ghế cho cô, phục vụ cực kỳ chu đáo.Ba cầm di động từ phòng ngủ đi ra: “Đúng vậy, mẹ yên tâm đi, mùng hai tụi con sẽ về, mùng ba mời họ hàng đến ăn cơm. Kỳ Kỳ đi học về rồi, để con bảo con bé nghe điện thoại.”Hạ Kỳ nhận lấy điện thoại, nhìn thấy bà cụ trên video, cô mỉm cười vẫy tay với bà: “Chúc bà nội năm mới vui vẻ ạ.”“Ôi, năm mới vui vẻ. Ba mẹ con làm món gì ngon thế? Bên đây nấu cả một bàn lớn luôn, để bà cho cháu xem.”Bà cụ nói rồi đưa ống kính điện thoại quét qua một bàn đầy người.Trên bàn được bày đầy ắp đồ ăn, cá hấp, bún thịt, tôm chiên hành, còn có một dĩa vịt muối to tướng.“Chúc Kỳ Kỳ năm mới vui vẻ.”“Chúc mừng năm mới, về rồi thì cùng ăn chung một bữa nhé.”“Ăn chán hải sản rồi đúng không, nếu có thời gian về chị dẫn em đi ăn lẩu.”Hạ Kỳ ngoan ngoãn đáp lại từng người:“Chúc thím năm mới vui vẻ!”“Bác cả ăn tết vui vẻ ạ.”“Tuyệt quá, vậy em có thể chọn Haidilao ở Mao Nghiệp không, em muốn uống trà sữa chỗ đó.”...Chào hỏi bên nhà bà nội xong, mẹ lại gọi sang nhà bà ngoại.Cả bữa cơm từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc kéo dài hơn một tiếng, Hạ Kỳ cười đến nỗi mặt mỏi nhừ.-Ba người thu dọn đồ đạc xong, ra khỏi nhà vừa đúng 7 giờ rưỡi.Băng qua con hẻm cũ treo đèn lồng đỏ sẽ đến con đường chính của Đảo Tây.Mặt trời vừa lặn, con thuyền về bến vang lên một tiếng còi dài.Sóng biển xô vào con đường lát ván phát ra tiếng ào ào.Hạ Kỳ lấy điện thoại nhắn tin cho Doãn Hãn Thần:[Gia đình mình đang đi ra bãi biển, các cậu đến nơi rồi thì gửi định vị cho mình nhé.][Mèo con thăm dò.JPG]Không sai, tối nay trước khi tiệm sách đóng cửa, cô và Doãn Hãn Thần đã add Wechat của nhau.Ảnh đại diện của Doãn Hãn Thần là một con mèo Ragdoll vẽ tay, vừa nhìn đã biết là Bố Bố.Vòng bạn bè cũng rất sạch sẽ, không phải sạch sẽ vì không có gì, mà là vì tất cả đều là ảnh chụp mèo.Thậm chí cậu rất hiếm đăng kèm caption, nhiều nhất chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc nhỏ như ngôi sao hay bóng bay các thứ.Cô đang nhìn ảnh đại diện của cậu thì một tin nhắn chia sẻ vị trí hiện lên trong khung thoại.Tiếp theo là một tin nhắn thoại: “Tụi mình đã ở trên bãi biển rồi, cậu đi dọc theo con đường chính ven biển, ngay đối diện với chiếc ô gỗ đỏ thứ hai.”Giọng thiếu niên vẫn rất mềm mại, còn có thể nghe được tiếng ồn ào xung quanh.Có tiếng pháo hoa nổ lách tách, còn có tiếng nhạc, nghe có vẻ rất náo nhiệt.-Sau khi đến bãi biển cô mới nhận ra: Chiếc ô gỗ đỏ thứ hai chính là vị trí trung tâm nhất của toàn bộ bãi biển.Cô gái ôm đàn guitar ngồi giữa những tia lửa, đang hát bài “Anh là niềm vui thời niên thiếu”.Sau đó, cô nhìn thấy thiếu niên mặc quần jean và áo sơ mi ca rô xanh trắng đang bước chân trần trong làn nước biển trong vắt, đi từng bước một về phía cô.Đúng lúc có tiếng "đùng" vang lên, một tia sáng bắn thẳng lên trời.Hai người đang đối mặt đứng yên đều đồng thời ngửa đầu nhìn về phía phát ra âm thanh...Pháo hoa khổng lồ tỏa ra trên đỉnh đầu, tựa như một cơn mưa vàng lộng lẫy điểm tô giữa bầu trời.Ngay cả biển sâu ở phía xa cũng phản chiếu lại ánh lửa cao thấp.“Oa, đẹp quá đi.”Giọng nói của mẹ kéo mọi người về hiện thực.Doãn Hãn Thần cười chào hỏi bọn họ: “Chào dì, chào chú ạ.”Sau đó cậu lấy từ trong túi hai chiếc túi phúc nhỏ, đưa cho họ: “Đây là túi nhúc của tiệm sách, chúc mọi người đêm năm mới vui vẻ.”Mẹ lập tức nhận lấy mở ra: “Vậy mà còn có phúc túi nữa, cảm ơn bạn nhỏ nhé. Ha ha, ba con bé mau xem này! Thiệp của em viết là năm 2022, chúc bạn khỏe mạnh, xinh đẹp như hoa!”“Ha ha, của anh là tiền vô như nước, vạn sự thuận lợi.”Hạ Kỳ vừa nghe đã biết đây là lời chúc Doãn Hãn Thần cố ý chọn cho hai người.Cô nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía cô.Chàng trai chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười hiểu rõ mà không nói, rồi đưa cho cô một ly trà sữa ấm.“Biển về đêm lạnh lắm, uống chút đồ nóng đi. Trà sữa 70% đường, cậu nếm thử xem có thích không?” Cậu nói.Hạ Kỳ cầm ống hút hút một ngụm nhỏ, là vị hoa quế thơm ngọt.Hương vị vừa phải, là độ ngọt cô thích nhất.“Ừm, siêu ngon, sao cậu lại biết mình thích độ ngọt thế này?”Trà sữa của người khác đều là 50% đường, 30% đường, chỉ có cô luôn là 70%, có đôi khi còn muốn 100%.Doãn Hãn Thần cố ý úp úp mở mở: “Cậu muốn biết à?”Cô gái cắn ống hút gật đầu.“Khụ... Bởi vì, kẹo vỏ tím thật sự hơi ngọt, nhưng mình lại thấy cậu ăn liền năm viên.”Cậu nói xong, không khỏi cười ra tiếng.Không phải tiếng cười rất rõ ràng, nhưng ...Nắm tay để ở khóe môi, nửa che nửa lộ càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ!Mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng, giơ tay áo khoác quật lên người chàng trai: “Hừ, cậu cười nhạo mình ăn đồ ngọt!”Doãn Hãn Thần bắt lấy cổ tay áo cô theo phản xạ, trong ánh mắt vẫn vương nét cười: “Rõ là chính cậu nhất định phải nghe.”Hạ Kỳ mở to mắt: “Mình, mình có bảo cậu cười à?”Lần này Doãn Hãn Thần không đáp lại nữa.Nhưng cậu lại khúc khích cười ra tiếng.“A!”“Doãn - Hãn - Thần!”...-Đúng 8 giờ, Doãn Hãn Thần và nhóm bạn của cậu đốt pháo hoa ở bờ biển.Từ khi sinh ra, Hạ Kỳ gần như chưa từng được đốt pháo hoa, bởi vì Nam Kinh cấm bắn pháo hoa từ rất sớm.Vì thế, trong lúc mọi người đang châm lửa thì cô lại đứng cách đó mấy chục mét, đã sắp rút ra khỏi đám đông và vẫn đang lui về sau.Ba mẹ không khuyên được nên chỉ có thể tùy cô.Pháo hoa rất đẹp, cho dù cách hơi xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng đóa hoa lửa màu sắc khác nhau bay thẳng lên trời.Vào khoảnh khắc vụt bay lên trời, pháo hoa phát ra tiếng “Ong... Ong...” của loài ong bay.Đây có lẽ chính là “Ong bay lượn” mà ba đã kể sáng nay.Hạ Kỳ nghĩ thầm.Sau đó cô lấy di động ra, quay video cho hai cô bạn thân đang háo hức chờ đợi trong nhóm.Đang giơ di động, một mùi hương quen thuộc từ bên cạnh hòa lẫn trong gió biển ướt mặn bay vào mũi cô.Cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc này rất nhiều lần trong tiệm sách mấy ngày qua.Vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên.“Sao lại đứng xa như vậy? Mời cậu đến đây để có thể xem gần hơn một chút mà. Sao cậu còn chạy xa hơn cả những người khác nữa?”Nói rồi cậu bỗng giơ tay... tự nhiên nắm lấy ống tay áo của cô.
6 giờ tối, tiệm sách đóng cửa đúng giờ.
Hạ Kỳ đeo túi vải trở về homestay, ba mẹ đã nấu một bữa cơm sum họp thịnh soạn.
Cá, tôm, thịt và cải thìa, bốn món mặn một món canh.
Cơm trắng vừa được xới đang tỏa khói trắng nghi ngút.
“Kỳ Kỳ về rồi à! Lại xem cơm ba mẹ nấu này, tôm và cơm là ba nấu, còn lại là mẹ nấu hết, mau đến ăn đi.”
“Niềm hạnh phúc hôm nay là nhờ con gái mang lại! Con gái ngồi đi nào.”
Mẹ mỉm cười mời Hạ Kỳ ngồi vào ghế chủ nhà, còn cố ý kéo ghế cho cô, phục vụ cực kỳ chu đáo.
Ba cầm di động từ phòng ngủ đi ra: “Đúng vậy, mẹ yên tâm đi, mùng hai tụi con sẽ về, mùng ba mời họ hàng đến ăn cơm. Kỳ Kỳ đi học về rồi, để con bảo con bé nghe điện thoại.”
Hạ Kỳ nhận lấy điện thoại, nhìn thấy bà cụ trên video, cô mỉm cười vẫy tay với bà: “Chúc bà nội năm mới vui vẻ ạ.”
“Ôi, năm mới vui vẻ. Ba mẹ con làm món gì ngon thế? Bên đây nấu cả một bàn lớn luôn, để bà cho cháu xem.”
Bà cụ nói rồi đưa ống kính điện thoại quét qua một bàn đầy người.
Trên bàn được bày đầy ắp đồ ăn, cá hấp, bún thịt, tôm chiên hành, còn có một dĩa vịt muối to tướng.
“Chúc Kỳ Kỳ năm mới vui vẻ.”
“Chúc mừng năm mới, về rồi thì cùng ăn chung một bữa nhé.”
“Ăn chán hải sản rồi đúng không, nếu có thời gian về chị dẫn em đi ăn lẩu.”
Hạ Kỳ ngoan ngoãn đáp lại từng người:
“Chúc thím năm mới vui vẻ!”
“Bác cả ăn tết vui vẻ ạ.”
“Tuyệt quá, vậy em có thể chọn Haidilao ở Mao Nghiệp không, em muốn uống trà sữa chỗ đó.”
...
Chào hỏi bên nhà bà nội xong, mẹ lại gọi sang nhà bà ngoại.
Cả bữa cơm từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc kéo dài hơn một tiếng, Hạ Kỳ cười đến nỗi mặt mỏi nhừ.
-
Ba người thu dọn đồ đạc xong, ra khỏi nhà vừa đúng 7 giờ rưỡi.
Băng qua con hẻm cũ treo đèn lồng đỏ sẽ đến con đường chính của Đảo Tây.
Mặt trời vừa lặn, con thuyền về bến vang lên một tiếng còi dài.
Sóng biển xô vào con đường lát ván phát ra tiếng ào ào.
Hạ Kỳ lấy điện thoại nhắn tin cho Doãn Hãn Thần:
[Gia đình mình đang đi ra bãi biển, các cậu đến nơi rồi thì gửi định vị cho mình nhé.]
[Mèo con thăm dò.JPG]
Không sai, tối nay trước khi tiệm sách đóng cửa, cô và Doãn Hãn Thần đã add Wechat của nhau.
Ảnh đại diện của Doãn Hãn Thần là một con mèo Ragdoll vẽ tay, vừa nhìn đã biết là Bố Bố.
Vòng bạn bè cũng rất sạch sẽ, không phải sạch sẽ vì không có gì, mà là vì tất cả đều là ảnh chụp mèo.
Thậm chí cậu rất hiếm đăng kèm caption, nhiều nhất chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc nhỏ như ngôi sao hay bóng bay các thứ.
Cô đang nhìn ảnh đại diện của cậu thì một tin nhắn chia sẻ vị trí hiện lên trong khung thoại.
Tiếp theo là một tin nhắn thoại: “Tụi mình đã ở trên bãi biển rồi, cậu đi dọc theo con đường chính ven biển, ngay đối diện với chiếc ô gỗ đỏ thứ hai.”
Giọng thiếu niên vẫn rất mềm mại, còn có thể nghe được tiếng ồn ào xung quanh.
Có tiếng pháo hoa nổ lách tách, còn có tiếng nhạc, nghe có vẻ rất náo nhiệt.
-
Sau khi đến bãi biển cô mới nhận ra: Chiếc ô gỗ đỏ thứ hai chính là vị trí trung tâm nhất của toàn bộ bãi biển.
Cô gái ôm đàn guitar ngồi giữa những tia lửa, đang hát bài “Anh là niềm vui thời niên thiếu”.
Sau đó, cô nhìn thấy thiếu niên mặc quần jean và áo sơ mi ca rô xanh trắng đang bước chân trần trong làn nước biển trong vắt, đi từng bước một về phía cô.
Đúng lúc có tiếng "đùng" vang lên, một tia sáng bắn thẳng lên trời.
Hai người đang đối mặt đứng yên đều đồng thời ngửa đầu nhìn về phía phát ra âm thanh...
Pháo hoa khổng lồ tỏa ra trên đỉnh đầu, tựa như một cơn mưa vàng lộng lẫy điểm tô giữa bầu trời.
Ngay cả biển sâu ở phía xa cũng phản chiếu lại ánh lửa cao thấp.
“Oa, đẹp quá đi.”
Giọng nói của mẹ kéo mọi người về hiện thực.
Doãn Hãn Thần cười chào hỏi bọn họ: “Chào dì, chào chú ạ.”
Sau đó cậu lấy từ trong túi hai chiếc túi phúc nhỏ, đưa cho họ: “Đây là túi nhúc của tiệm sách, chúc mọi người đêm năm mới vui vẻ.”
Mẹ lập tức nhận lấy mở ra: “Vậy mà còn có phúc túi nữa, cảm ơn bạn nhỏ nhé. Ha ha, ba con bé mau xem này! Thiệp của em viết là năm 2022, chúc bạn khỏe mạnh, xinh đẹp như hoa!”
“Ha ha, của anh là tiền vô như nước, vạn sự thuận lợi.”
Hạ Kỳ vừa nghe đã biết đây là lời chúc Doãn Hãn Thần cố ý chọn cho hai người.
Cô nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía cô.
Chàng trai chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười hiểu rõ mà không nói, rồi đưa cho cô một ly trà sữa ấm.
“Biển về đêm lạnh lắm, uống chút đồ nóng đi. Trà sữa 70% đường, cậu nếm thử xem có thích không?” Cậu nói.
Hạ Kỳ cầm ống hút hút một ngụm nhỏ, là vị hoa quế thơm ngọt.
Hương vị vừa phải, là độ ngọt cô thích nhất.
“Ừm, siêu ngon, sao cậu lại biết mình thích độ ngọt thế này?”
Trà sữa của người khác đều là 50% đường, 30% đường, chỉ có cô luôn là 70%, có đôi khi còn muốn 100%.
Doãn Hãn Thần cố ý úp úp mở mở: “Cậu muốn biết à?”
Cô gái cắn ống hút gật đầu.
“Khụ... Bởi vì, kẹo vỏ tím thật sự hơi ngọt, nhưng mình lại thấy cậu ăn liền năm viên.”
Cậu nói xong, không khỏi cười ra tiếng.
Không phải tiếng cười rất rõ ràng, nhưng ...
Nắm tay để ở khóe môi, nửa che nửa lộ càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ!
Mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng, giơ tay áo khoác quật lên người chàng trai: “Hừ, cậu cười nhạo mình ăn đồ ngọt!”
Doãn Hãn Thần bắt lấy cổ tay áo cô theo phản xạ, trong ánh mắt vẫn vương nét cười: “Rõ là chính cậu nhất định phải nghe.”
Hạ Kỳ mở to mắt: “Mình, mình có bảo cậu cười à?”
Lần này Doãn Hãn Thần không đáp lại nữa.
Nhưng cậu lại khúc khích cười ra tiếng.
“A!”
“Doãn - Hãn - Thần!”
...
-
Đúng 8 giờ, Doãn Hãn Thần và nhóm bạn của cậu đốt pháo hoa ở bờ biển.
Từ khi sinh ra, Hạ Kỳ gần như chưa từng được đốt pháo hoa, bởi vì Nam Kinh cấm bắn pháo hoa từ rất sớm.
Vì thế, trong lúc mọi người đang châm lửa thì cô lại đứng cách đó mấy chục mét, đã sắp rút ra khỏi đám đông và vẫn đang lui về sau.
Ba mẹ không khuyên được nên chỉ có thể tùy cô.
Pháo hoa rất đẹp, cho dù cách hơi xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng đóa hoa lửa màu sắc khác nhau bay thẳng lên trời.
Vào khoảnh khắc vụt bay lên trời, pháo hoa phát ra tiếng “Ong... Ong...” của loài ong bay.
Đây có lẽ chính là “Ong bay lượn” mà ba đã kể sáng nay.
Hạ Kỳ nghĩ thầm.
Sau đó cô lấy di động ra, quay video cho hai cô bạn thân đang háo hức chờ đợi trong nhóm.
Đang giơ di động, một mùi hương quen thuộc từ bên cạnh hòa lẫn trong gió biển ướt mặn bay vào mũi cô.
Cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc này rất nhiều lần trong tiệm sách mấy ngày qua.
Vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên.
“Sao lại đứng xa như vậy? Mời cậu đến đây để có thể xem gần hơn một chút mà. Sao cậu còn chạy xa hơn cả những người khác nữa?”
Nói rồi cậu bỗng giơ tay... tự nhiên nắm lấy ống tay áo của cô.
Chàng Trai Trên Đảo - Sơ Mạch SanhTác giả: Sơ Mạch SanhTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng Quyển 1: Đảo Tây Tôi nói: Doãn Hãn Thần, chúng ta viết thư nhé? Cậu ấy đáp: Thực sự xin lỗi, Hạ Kỳ... có lẽ mình không giỏi viết thư lắm. Lúc đó tôi mới biết được, thì ra cậu ấy mắc chứng khó đọc*, học tại một ngôi trường đặc biệt ở Tam Á. - Trích từ sổ ghi chép của Hạ Kỳ (*) Chứng khó đọc: đặc trưng cho vấn đề gặp rắc rối về đọc hiểu và đánh vần dù trí tuệ bình thường. Các vấn đề có thể bao gồm khó khăn trong việc đánh vần các từ, đọc nhanh, viết chữ, "phát âm" các từ trong đầu, phát âm từ khi đọc to và nghe hiểu người khác đọc. * Cuối tháng 12, Hạ Kỳ được nghỉ đông nên cùng bố mẹ đến Đảo Tây du lịch. Tuy nói là đi nghỉ nhưng người được thư giãn chủ yếu chỉ có ba mẹ cô thôi. Còn Hạ Kỳ ấy hả? À, học sinh trung học không xứng có kỳ nghỉ. Vào ngày thứ hai sau khi đến Đảo Tây, cô bị ba mẹ dẫn đến tiệm sách duy nhất trên đảo... Để, làm, bài. Tiệm sách vốn là một con thuyền chở dầu, nó đậu ngay bên cạnh con đường gỗ ở bến đò. Tuy con thuyền nổi trên biển nhưng hình như đáy thuyền… 6 giờ tối, tiệm sách đóng cửa đúng giờ.Hạ Kỳ đeo túi vải trở về homestay, ba mẹ đã nấu một bữa cơm sum họp thịnh soạn.Cá, tôm, thịt và cải thìa, bốn món mặn một món canh.Cơm trắng vừa được xới đang tỏa khói trắng nghi ngút.“Kỳ Kỳ về rồi à! Lại xem cơm ba mẹ nấu này, tôm và cơm là ba nấu, còn lại là mẹ nấu hết, mau đến ăn đi.”“Niềm hạnh phúc hôm nay là nhờ con gái mang lại! Con gái ngồi đi nào.”Mẹ mỉm cười mời Hạ Kỳ ngồi vào ghế chủ nhà, còn cố ý kéo ghế cho cô, phục vụ cực kỳ chu đáo.Ba cầm di động từ phòng ngủ đi ra: “Đúng vậy, mẹ yên tâm đi, mùng hai tụi con sẽ về, mùng ba mời họ hàng đến ăn cơm. Kỳ Kỳ đi học về rồi, để con bảo con bé nghe điện thoại.”Hạ Kỳ nhận lấy điện thoại, nhìn thấy bà cụ trên video, cô mỉm cười vẫy tay với bà: “Chúc bà nội năm mới vui vẻ ạ.”“Ôi, năm mới vui vẻ. Ba mẹ con làm món gì ngon thế? Bên đây nấu cả một bàn lớn luôn, để bà cho cháu xem.”Bà cụ nói rồi đưa ống kính điện thoại quét qua một bàn đầy người.Trên bàn được bày đầy ắp đồ ăn, cá hấp, bún thịt, tôm chiên hành, còn có một dĩa vịt muối to tướng.“Chúc Kỳ Kỳ năm mới vui vẻ.”“Chúc mừng năm mới, về rồi thì cùng ăn chung một bữa nhé.”“Ăn chán hải sản rồi đúng không, nếu có thời gian về chị dẫn em đi ăn lẩu.”Hạ Kỳ ngoan ngoãn đáp lại từng người:“Chúc thím năm mới vui vẻ!”“Bác cả ăn tết vui vẻ ạ.”“Tuyệt quá, vậy em có thể chọn Haidilao ở Mao Nghiệp không, em muốn uống trà sữa chỗ đó.”...Chào hỏi bên nhà bà nội xong, mẹ lại gọi sang nhà bà ngoại.Cả bữa cơm từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc kéo dài hơn một tiếng, Hạ Kỳ cười đến nỗi mặt mỏi nhừ.-Ba người thu dọn đồ đạc xong, ra khỏi nhà vừa đúng 7 giờ rưỡi.Băng qua con hẻm cũ treo đèn lồng đỏ sẽ đến con đường chính của Đảo Tây.Mặt trời vừa lặn, con thuyền về bến vang lên một tiếng còi dài.Sóng biển xô vào con đường lát ván phát ra tiếng ào ào.Hạ Kỳ lấy điện thoại nhắn tin cho Doãn Hãn Thần:[Gia đình mình đang đi ra bãi biển, các cậu đến nơi rồi thì gửi định vị cho mình nhé.][Mèo con thăm dò.JPG]Không sai, tối nay trước khi tiệm sách đóng cửa, cô và Doãn Hãn Thần đã add Wechat của nhau.Ảnh đại diện của Doãn Hãn Thần là một con mèo Ragdoll vẽ tay, vừa nhìn đã biết là Bố Bố.Vòng bạn bè cũng rất sạch sẽ, không phải sạch sẽ vì không có gì, mà là vì tất cả đều là ảnh chụp mèo.Thậm chí cậu rất hiếm đăng kèm caption, nhiều nhất chỉ đăng một biểu tượng cảm xúc nhỏ như ngôi sao hay bóng bay các thứ.Cô đang nhìn ảnh đại diện của cậu thì một tin nhắn chia sẻ vị trí hiện lên trong khung thoại.Tiếp theo là một tin nhắn thoại: “Tụi mình đã ở trên bãi biển rồi, cậu đi dọc theo con đường chính ven biển, ngay đối diện với chiếc ô gỗ đỏ thứ hai.”Giọng thiếu niên vẫn rất mềm mại, còn có thể nghe được tiếng ồn ào xung quanh.Có tiếng pháo hoa nổ lách tách, còn có tiếng nhạc, nghe có vẻ rất náo nhiệt.-Sau khi đến bãi biển cô mới nhận ra: Chiếc ô gỗ đỏ thứ hai chính là vị trí trung tâm nhất của toàn bộ bãi biển.Cô gái ôm đàn guitar ngồi giữa những tia lửa, đang hát bài “Anh là niềm vui thời niên thiếu”.Sau đó, cô nhìn thấy thiếu niên mặc quần jean và áo sơ mi ca rô xanh trắng đang bước chân trần trong làn nước biển trong vắt, đi từng bước một về phía cô.Đúng lúc có tiếng "đùng" vang lên, một tia sáng bắn thẳng lên trời.Hai người đang đối mặt đứng yên đều đồng thời ngửa đầu nhìn về phía phát ra âm thanh...Pháo hoa khổng lồ tỏa ra trên đỉnh đầu, tựa như một cơn mưa vàng lộng lẫy điểm tô giữa bầu trời.Ngay cả biển sâu ở phía xa cũng phản chiếu lại ánh lửa cao thấp.“Oa, đẹp quá đi.”Giọng nói của mẹ kéo mọi người về hiện thực.Doãn Hãn Thần cười chào hỏi bọn họ: “Chào dì, chào chú ạ.”Sau đó cậu lấy từ trong túi hai chiếc túi phúc nhỏ, đưa cho họ: “Đây là túi nhúc của tiệm sách, chúc mọi người đêm năm mới vui vẻ.”Mẹ lập tức nhận lấy mở ra: “Vậy mà còn có phúc túi nữa, cảm ơn bạn nhỏ nhé. Ha ha, ba con bé mau xem này! Thiệp của em viết là năm 2022, chúc bạn khỏe mạnh, xinh đẹp như hoa!”“Ha ha, của anh là tiền vô như nước, vạn sự thuận lợi.”Hạ Kỳ vừa nghe đã biết đây là lời chúc Doãn Hãn Thần cố ý chọn cho hai người.Cô nghiêng đầu nhìn về phía thiếu niên thì phát hiện đối phương cũng đang nhìn về phía cô.Chàng trai chớp chớp mắt, lộ ra một nụ cười hiểu rõ mà không nói, rồi đưa cho cô một ly trà sữa ấm.“Biển về đêm lạnh lắm, uống chút đồ nóng đi. Trà sữa 70% đường, cậu nếm thử xem có thích không?” Cậu nói.Hạ Kỳ cầm ống hút hút một ngụm nhỏ, là vị hoa quế thơm ngọt.Hương vị vừa phải, là độ ngọt cô thích nhất.“Ừm, siêu ngon, sao cậu lại biết mình thích độ ngọt thế này?”Trà sữa của người khác đều là 50% đường, 30% đường, chỉ có cô luôn là 70%, có đôi khi còn muốn 100%.Doãn Hãn Thần cố ý úp úp mở mở: “Cậu muốn biết à?”Cô gái cắn ống hút gật đầu.“Khụ... Bởi vì, kẹo vỏ tím thật sự hơi ngọt, nhưng mình lại thấy cậu ăn liền năm viên.”Cậu nói xong, không khỏi cười ra tiếng.Không phải tiếng cười rất rõ ràng, nhưng ...Nắm tay để ở khóe môi, nửa che nửa lộ càng làm cho người ta cảm thấy xấu hổ!Mặt cô gái nhỏ lập tức đỏ bừng, giơ tay áo khoác quật lên người chàng trai: “Hừ, cậu cười nhạo mình ăn đồ ngọt!”Doãn Hãn Thần bắt lấy cổ tay áo cô theo phản xạ, trong ánh mắt vẫn vương nét cười: “Rõ là chính cậu nhất định phải nghe.”Hạ Kỳ mở to mắt: “Mình, mình có bảo cậu cười à?”Lần này Doãn Hãn Thần không đáp lại nữa.Nhưng cậu lại khúc khích cười ra tiếng.“A!”“Doãn - Hãn - Thần!”...-Đúng 8 giờ, Doãn Hãn Thần và nhóm bạn của cậu đốt pháo hoa ở bờ biển.Từ khi sinh ra, Hạ Kỳ gần như chưa từng được đốt pháo hoa, bởi vì Nam Kinh cấm bắn pháo hoa từ rất sớm.Vì thế, trong lúc mọi người đang châm lửa thì cô lại đứng cách đó mấy chục mét, đã sắp rút ra khỏi đám đông và vẫn đang lui về sau.Ba mẹ không khuyên được nên chỉ có thể tùy cô.Pháo hoa rất đẹp, cho dù cách hơi xa nhưng vẫn có thể nhìn thấy từng đóa hoa lửa màu sắc khác nhau bay thẳng lên trời.Vào khoảnh khắc vụt bay lên trời, pháo hoa phát ra tiếng “Ong... Ong...” của loài ong bay.Đây có lẽ chính là “Ong bay lượn” mà ba đã kể sáng nay.Hạ Kỳ nghĩ thầm.Sau đó cô lấy di động ra, quay video cho hai cô bạn thân đang háo hức chờ đợi trong nhóm.Đang giơ di động, một mùi hương quen thuộc từ bên cạnh hòa lẫn trong gió biển ướt mặn bay vào mũi cô.Cô đã ngửi thấy mùi hương quen thuộc này rất nhiều lần trong tiệm sách mấy ngày qua.Vừa quay đầu, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của thiếu niên.“Sao lại đứng xa như vậy? Mời cậu đến đây để có thể xem gần hơn một chút mà. Sao cậu còn chạy xa hơn cả những người khác nữa?”Nói rồi cậu bỗng giơ tay... tự nhiên nắm lấy ống tay áo của cô.