Tác giả:

Tông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…

Chương 485

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…   Lâm Thính lấy ra hộp gấm, đôi tay dâng lên: “Sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.”Đoạn Linh mỉm cười nhận lấy hộp gấm, ánh mắt thâm sâu: “Tặng quà sinh nhật, cần gì phải lén lút như vậy? Giờ đây khắp kinh thành ai cũng biết quan hệ của hai ta.”Lâm Thính cứng họng, trong lòng thầm mắng, người ngoài có biết đâu mà phán bừa.Tặng quà thì không cần lén lút, nhưng nàng có chuyện khác cần bàn, sợ tai vách mạch rừng: “Ta từng nói sẽ suy xét trong ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, ngươi quên rồi ư?”Đoạn Linh nhẹ nhàng tháo chiếc nơ gấm, mở nắp hộp. Hắn đưa tay lấy chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc ra, nâng niu trên đầu ngón tay. "Ta đương nhiên không quên, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên rồi chứ. Vậy ngươi đã suy xét thế nào? Đồng ý cùng ta thành hôn, hay là không?"Lâm Thính còn chút do dự, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt hắn.Hắn dùng đầu ngón tay khẽ v**t v* chiếc lục lạc nhỏ trên trâm, tiếng “linh linh” trong trẻo vang lên, tựa như đang đếm ngược sự kiên nhẫn của hắn. "Ngươi vẫn chưa nghĩ kỹ ư?"Nàng không để ý lắm đến hành động của Đoạn Linh, chỉ tập trung vào vấn đề của mình: “Ngươi sau này sẽ không vì giữ thể diện cho Đoạn gia mà can thiệp vào việc làm ăn của ta chứ? Ngươi cũng biết, ta thích tự mình kiếm tiền.”Người ngoài không biết họ chỉ là giả kết hôn, nên mọi hành động của nàng sau này đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Đoạn gia, kể cả việc kinh doanh. Mặc dù Đại Yến không cấm thân quyến quan lại buôn bán, nhưng nhiều vị quan vì giữ gìn thanh danh vẫn không muốn dính dáng đến chuyện này.“Sẽ không.”Đoạn Linh đáp lại rất nhanh, không chút do dự.Lâm Thính chần chừ thêm vài giây. Sau đó nàng tưởng tượng đến cảnh vài năm nữa vẫn phải ứng phó với mẫu thân Lý thị, cơn đau đầu lập tức ập đến. Cuối cùng nàng quyết định: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi, chúng ta sẽ giả kết hôn.”"Tốt, chúng ta sẽ thành hôn." Ánh mắt Đoạn Linh ánh lên ý cười, hắn tháo chiếc ngọc quan đang cài trên búi tóc, cúi người, đặt chiếc trâm ngọc vào tay nàng. "Ngươi cài nó lên giúp ta, ta muốn thử xem."Lâm Thính không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay cắm chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc vào mái tóc hắn."Vừa vặn." Lâm Thính buông tay.Đoạn Linh đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn Lâm Thính chỉ cao tới vai hắn, dịu dàng nói: "Chiếc trâm ngọc này chế tác thật tinh xảo, ta rất thích."Hắn vừa dứt lời, một hạ nhân liền tới tìm, nói yến tiệc sắp bắt đầu.Lâm Thính vốn muốn hỏi Đoạn Linh khi nào sẽ công bố chuyện "kết hôn", nhưng thấy hạ nhân đến tìm, nàng đành hoãn lại.Trong yến tiệc, khách khứa tấp nập. Không ít người đến đây là vì muốn lấy lòng Đoạn gia. Đoạn Linh vừa xuất hiện, bọn họ liền nhao nhao vây quanh.Lâm Thính biết điều mà định đi tìm đồ ăn, nhưng Đoạn Linh đã lướt qua đám đông, trở lại bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, kéo đến đài cao giữa đình viện. Lâm Thính ngơ ngác: “Ngươi muốn làm gì?”Đoạn Linh nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Hắn ung dung nhìn xuống đám khách khứa, dõng dạc nói: "Ta muốn cùng thất cô nương Lâm Thính của Lâm gia định ra hôn ước, chọn ngày thành hôn."Lời này vừa thốt ra, những tiếng chúc mừng không ngừng vang lên. Khách khứa vốn đã nghe phong thanh về mối quan hệ của họ, nên không lấy làm kinh ngạc.Lâm Thính thì kinh ngạc thật sự, Đoạn Linh vậy mà lại tuyên bố chuyện thành hôn ngay trong ngày sinh nhật của hắn? Bọn họ vừa mới quyết định giả kết hôn xong, có cần phải vội vàng công bố như thế không? Cứ như thể hắn sợ nàng sẽ đổi ý.Thôi thì, công bố lúc nào cũng không có gì khác biệt. Nàng nở nụ cười, nhập vai ngay lập tức.Lâm Thính vừa xuống đài cao, Đoạn Hinh Ninh đã vội vàng chạy tới, lắp bắp hỏi: "Nhạc Duẫn, ngươi... ngươi và nhị ca ta... hai người muốn thành hôn thật sao?""Là giả kết hôn, không phải thật đâu. Hôm nào ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi." Nàng sợ người khác nghe thấy, nói với tốc độ cực nhanh.***Giờ Tuất, yến tiệc kết thúc. Lâm Thính nghe nói Đoạn Linh uống nhiều quá, đang ở trong chính đường tỉnh rượu, nàng liền đến xem, tiện thể hỏi luôn kế hoạch sắp tới. Trước đây bọn họ chưa có kế hoạch giả kết hôn, nàng lo rằng sau này hành sự sẽ bị lộ, bị người khác phát hiện ra đây chỉ là một màn kịch.Chính đường không có hạ nhân, chỉ có Đoạn Linh đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân. Lâm Thính đi tới, khẽ đẩy hắn: “Đoạn Linh?”Hắn chậm rãi mở mắt, một tay đè lên gáy nàng, kéo xuống. Lâm Thính bất ngờ, cả người lảo đảo ngã vào lòng hắn.Nàng vừa mở miệng: “Ngươi...”Đoạn Linh đã hôn nàng. Môi nàng tê dại, nàng vội vàng đẩy hắn ra: “Ngươi say rồi.”“Ta không say.”Hắn lại hôn nàng, nụ hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.​​​​​​​ 

 

 

Lâm Thính lấy ra hộp gấm, đôi tay dâng lên: “Sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.”

Đoạn Linh mỉm cười nhận lấy hộp gấm, ánh mắt thâm sâu: “Tặng quà sinh nhật, cần gì phải lén lút như vậy? Giờ đây khắp kinh thành ai cũng biết quan hệ của hai ta.”

Lâm Thính cứng họng, trong lòng thầm mắng, người ngoài có biết đâu mà phán bừa.

Tặng quà thì không cần lén lút, nhưng nàng có chuyện khác cần bàn, sợ tai vách mạch rừng: “Ta từng nói sẽ suy xét trong ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, ngươi quên rồi ư?”

Đoạn Linh nhẹ nhàng tháo chiếc nơ gấm, mở nắp hộp. Hắn đưa tay lấy chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc ra, nâng niu trên đầu ngón tay. "Ta đương nhiên không quên, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên rồi chứ. Vậy ngươi đã suy xét thế nào? Đồng ý cùng ta thành hôn, hay là không?"

Lâm Thính còn chút do dự, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt hắn.

Hắn dùng đầu ngón tay khẽ v**t v* chiếc lục lạc nhỏ trên trâm, tiếng “linh linh” trong trẻo vang lên, tựa như đang đếm ngược sự kiên nhẫn của hắn. "Ngươi vẫn chưa nghĩ kỹ ư?"

Nàng không để ý lắm đến hành động của Đoạn Linh, chỉ tập trung vào vấn đề của mình: “Ngươi sau này sẽ không vì giữ thể diện cho Đoạn gia mà can thiệp vào việc làm ăn của ta chứ? Ngươi cũng biết, ta thích tự mình kiếm tiền.”

Người ngoài không biết họ chỉ là giả kết hôn, nên mọi hành động của nàng sau này đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Đoạn gia, kể cả việc kinh doanh. Mặc dù Đại Yến không cấm thân quyến quan lại buôn bán, nhưng nhiều vị quan vì giữ gìn thanh danh vẫn không muốn dính dáng đến chuyện này.

“Sẽ không.”

Đoạn Linh đáp lại rất nhanh, không chút do dự.

Lâm Thính chần chừ thêm vài giây. Sau đó nàng tưởng tượng đến cảnh vài năm nữa vẫn phải ứng phó với mẫu thân Lý thị, cơn đau đầu lập tức ập đến. Cuối cùng nàng quyết định: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi, chúng ta sẽ giả kết hôn.”

"Tốt, chúng ta sẽ thành hôn." Ánh mắt Đoạn Linh ánh lên ý cười, hắn tháo chiếc ngọc quan đang cài trên búi tóc, cúi người, đặt chiếc trâm ngọc vào tay nàng. "Ngươi cài nó lên giúp ta, ta muốn thử xem."

Lâm Thính không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay cắm chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc vào mái tóc hắn.

"Vừa vặn." Lâm Thính buông tay.

Đoạn Linh đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn Lâm Thính chỉ cao tới vai hắn, dịu dàng nói: "Chiếc trâm ngọc này chế tác thật tinh xảo, ta rất thích."

Hắn vừa dứt lời, một hạ nhân liền tới tìm, nói yến tiệc sắp bắt đầu.

Lâm Thính vốn muốn hỏi Đoạn Linh khi nào sẽ công bố chuyện "kết hôn", nhưng thấy hạ nhân đến tìm, nàng đành hoãn lại.

Trong yến tiệc, khách khứa tấp nập. Không ít người đến đây là vì muốn lấy lòng Đoạn gia. Đoạn Linh vừa xuất hiện, bọn họ liền nhao nhao vây quanh.

Lâm Thính biết điều mà định đi tìm đồ ăn, nhưng Đoạn Linh đã lướt qua đám đông, trở lại bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, kéo đến đài cao giữa đình viện. Lâm Thính ngơ ngác: “Ngươi muốn làm gì?”

Đoạn Linh nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Hắn ung dung nhìn xuống đám khách khứa, dõng dạc nói: "Ta muốn cùng thất cô nương Lâm Thính của Lâm gia định ra hôn ước, chọn ngày thành hôn."

Lời này vừa thốt ra, những tiếng chúc mừng không ngừng vang lên. Khách khứa vốn đã nghe phong thanh về mối quan hệ của họ, nên không lấy làm kinh ngạc.

Lâm Thính thì kinh ngạc thật sự, Đoạn Linh vậy mà lại tuyên bố chuyện thành hôn ngay trong ngày sinh nhật của hắn? Bọn họ vừa mới quyết định giả kết hôn xong, có cần phải vội vàng công bố như thế không? Cứ như thể hắn sợ nàng sẽ đổi ý.

Thôi thì, công bố lúc nào cũng không có gì khác biệt. Nàng nở nụ cười, nhập vai ngay lập tức.

Lâm Thính vừa xuống đài cao, Đoạn Hinh Ninh đã vội vàng chạy tới, lắp bắp hỏi: "Nhạc Duẫn, ngươi... ngươi và nhị ca ta... hai người muốn thành hôn thật sao?"

"Là giả kết hôn, không phải thật đâu. Hôm nào ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi." Nàng sợ người khác nghe thấy, nói với tốc độ cực nhanh.

***

Giờ Tuất, yến tiệc kết thúc. Lâm Thính nghe nói Đoạn Linh uống nhiều quá, đang ở trong chính đường tỉnh rượu, nàng liền đến xem, tiện thể hỏi luôn kế hoạch sắp tới. Trước đây bọn họ chưa có kế hoạch giả kết hôn, nàng lo rằng sau này hành sự sẽ bị lộ, bị người khác phát hiện ra đây chỉ là một màn kịch.

Chính đường không có hạ nhân, chỉ có Đoạn Linh đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân. Lâm Thính đi tới, khẽ đẩy hắn: “Đoạn Linh?”

Hắn chậm rãi mở mắt, một tay đè lên gáy nàng, kéo xuống. Lâm Thính bất ngờ, cả người lảo đảo ngã vào lòng hắn.

Nàng vừa mở miệng: “Ngươi...”

Đoạn Linh đã hôn nàng. Môi nàng tê dại, nàng vội vàng đẩy hắn ra: “Ngươi say rồi.”

“Ta không say.”

Hắn lại hôn nàng, nụ hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.

​​​​​​​ 

Xuyên Thành Nữ Phụ Truyện Cao HTác giả: Quân Tử SinhTruyện Cổ Đại, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngTông miếu uy nghiêm, trang trọng, bầu không khí nặng nề bao trùm. Mùi hương trầm, hương nến ngưng đọng, quẩn quanh bên người Lâm Thính. Lâm Thính lặng lẽ quỳ trên tấm đệm bồ đoàn, ánh mắt bình thản nhìn những tấm bài vị được khắc tên khác nhau đặt trên án thờ. Kể từ khi xuyên không, cô vẫn không thể tin được mình lại nhập vào thế giới của một quyển truyện “cấm” nổi tiếng trên mạng. Toàn bộ nội dung của truyện, đến 90% chỉ miêu tả chi tiết cảnh ân ái nóng bỏng giữa nam và nữ chính, từ cửa sổ tới rừng cây, từ trong nhà tới ngoài trời, đủ mọi tư thế quái dị. Ngày đó đọc truyện, Lâm Thính chỉ biết trợn mắt há hốc mồm. Giờ đây, chính cô lại là một mảnh ghép của thế giới ấy, hương vị đột nhiên thay đổi. Cô không thể tưởng tượng nổi cảm giác chứng kiến những cảnh “đông cung” sống động diễn ra ngay bên cạnh mình sẽ như thế nào. Lâm Thính là người xuyên không, nhưng mãi đến hai năm trước mới thức tỉnh, khôi phục lại ký ức và nhớ ra cốt truyện gốc. Trước đó, cô sống như một  NPC  (nhân vật…   Lâm Thính lấy ra hộp gấm, đôi tay dâng lên: “Sinh nhật vui vẻ. Đây là quà sinh nhật ta tặng ngươi.”Đoạn Linh mỉm cười nhận lấy hộp gấm, ánh mắt thâm sâu: “Tặng quà sinh nhật, cần gì phải lén lút như vậy? Giờ đây khắp kinh thành ai cũng biết quan hệ của hai ta.”Lâm Thính cứng họng, trong lòng thầm mắng, người ngoài có biết đâu mà phán bừa.Tặng quà thì không cần lén lút, nhưng nàng có chuyện khác cần bàn, sợ tai vách mạch rừng: “Ta từng nói sẽ suy xét trong ba ngày, hôm nay là ngày cuối cùng, ngươi quên rồi ư?”Đoạn Linh nhẹ nhàng tháo chiếc nơ gấm, mở nắp hộp. Hắn đưa tay lấy chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc ra, nâng niu trên đầu ngón tay. "Ta đương nhiên không quên, ta còn tưởng rằng ngươi đã quên rồi chứ. Vậy ngươi đã suy xét thế nào? Đồng ý cùng ta thành hôn, hay là không?"Lâm Thính còn chút do dự, ánh mắt vẫn chưa rời khỏi khuôn mặt hắn.Hắn dùng đầu ngón tay khẽ v**t v* chiếc lục lạc nhỏ trên trâm, tiếng “linh linh” trong trẻo vang lên, tựa như đang đếm ngược sự kiên nhẫn của hắn. "Ngươi vẫn chưa nghĩ kỹ ư?"Nàng không để ý lắm đến hành động của Đoạn Linh, chỉ tập trung vào vấn đề của mình: “Ngươi sau này sẽ không vì giữ thể diện cho Đoạn gia mà can thiệp vào việc làm ăn của ta chứ? Ngươi cũng biết, ta thích tự mình kiếm tiền.”Người ngoài không biết họ chỉ là giả kết hôn, nên mọi hành động của nàng sau này đều sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng Đoạn gia, kể cả việc kinh doanh. Mặc dù Đại Yến không cấm thân quyến quan lại buôn bán, nhưng nhiều vị quan vì giữ gìn thanh danh vẫn không muốn dính dáng đến chuyện này.“Sẽ không.”Đoạn Linh đáp lại rất nhanh, không chút do dự.Lâm Thính chần chừ thêm vài giây. Sau đó nàng tưởng tượng đến cảnh vài năm nữa vẫn phải ứng phó với mẫu thân Lý thị, cơn đau đầu lập tức ập đến. Cuối cùng nàng quyết định: “Được rồi, ta đồng ý với ngươi, chúng ta sẽ giả kết hôn.”"Tốt, chúng ta sẽ thành hôn." Ánh mắt Đoạn Linh ánh lên ý cười, hắn tháo chiếc ngọc quan đang cài trên búi tóc, cúi người, đặt chiếc trâm ngọc vào tay nàng. "Ngươi cài nó lên giúp ta, ta muốn thử xem."Lâm Thính không nghĩ ngợi nhiều, đưa tay cắm chiếc trâm ngọc bạch vũ lục lạc vào mái tóc hắn."Vừa vặn." Lâm Thính buông tay.Đoạn Linh đứng thẳng dậy, cúi mắt nhìn Lâm Thính chỉ cao tới vai hắn, dịu dàng nói: "Chiếc trâm ngọc này chế tác thật tinh xảo, ta rất thích."Hắn vừa dứt lời, một hạ nhân liền tới tìm, nói yến tiệc sắp bắt đầu.Lâm Thính vốn muốn hỏi Đoạn Linh khi nào sẽ công bố chuyện "kết hôn", nhưng thấy hạ nhân đến tìm, nàng đành hoãn lại.Trong yến tiệc, khách khứa tấp nập. Không ít người đến đây là vì muốn lấy lòng Đoạn gia. Đoạn Linh vừa xuất hiện, bọn họ liền nhao nhao vây quanh.Lâm Thính biết điều mà định đi tìm đồ ăn, nhưng Đoạn Linh đã lướt qua đám đông, trở lại bên cạnh nàng, nắm lấy tay nàng, kéo đến đài cao giữa đình viện. Lâm Thính ngơ ngác: “Ngươi muốn làm gì?”Đoạn Linh nắm chặt tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Hắn ung dung nhìn xuống đám khách khứa, dõng dạc nói: "Ta muốn cùng thất cô nương Lâm Thính của Lâm gia định ra hôn ước, chọn ngày thành hôn."Lời này vừa thốt ra, những tiếng chúc mừng không ngừng vang lên. Khách khứa vốn đã nghe phong thanh về mối quan hệ của họ, nên không lấy làm kinh ngạc.Lâm Thính thì kinh ngạc thật sự, Đoạn Linh vậy mà lại tuyên bố chuyện thành hôn ngay trong ngày sinh nhật của hắn? Bọn họ vừa mới quyết định giả kết hôn xong, có cần phải vội vàng công bố như thế không? Cứ như thể hắn sợ nàng sẽ đổi ý.Thôi thì, công bố lúc nào cũng không có gì khác biệt. Nàng nở nụ cười, nhập vai ngay lập tức.Lâm Thính vừa xuống đài cao, Đoạn Hinh Ninh đã vội vàng chạy tới, lắp bắp hỏi: "Nhạc Duẫn, ngươi... ngươi và nhị ca ta... hai người muốn thành hôn thật sao?""Là giả kết hôn, không phải thật đâu. Hôm nào ta sẽ giải thích cặn kẽ cho ngươi." Nàng sợ người khác nghe thấy, nói với tốc độ cực nhanh.***Giờ Tuất, yến tiệc kết thúc. Lâm Thính nghe nói Đoạn Linh uống nhiều quá, đang ở trong chính đường tỉnh rượu, nàng liền đến xem, tiện thể hỏi luôn kế hoạch sắp tới. Trước đây bọn họ chưa có kế hoạch giả kết hôn, nàng lo rằng sau này hành sự sẽ bị lộ, bị người khác phát hiện ra đây chỉ là một màn kịch.Chính đường không có hạ nhân, chỉ có Đoạn Linh đang nằm trên chiếc sập mỹ nhân. Lâm Thính đi tới, khẽ đẩy hắn: “Đoạn Linh?”Hắn chậm rãi mở mắt, một tay đè lên gáy nàng, kéo xuống. Lâm Thính bất ngờ, cả người lảo đảo ngã vào lòng hắn.Nàng vừa mở miệng: “Ngươi...”Đoạn Linh đã hôn nàng. Môi nàng tê dại, nàng vội vàng đẩy hắn ra: “Ngươi say rồi.”“Ta không say.”Hắn lại hôn nàng, nụ hôn sâu hơn, mạnh bạo hơn.​​​​​​​ 

Chương 485